Rõ ràng người đàn ông bên giường cũng chú ý tới âm thanh, hắn dời mắt về phía cửa sổ.
"Cộc cộc..."
Tiếng gõ cửa sổ lại vang lên, ngoài cửa vọng vào giọng nói trầm thấp quỷ dị của Dạ Nương Nương: ‘‘Ân Tu, mở cửa đi."
Ân Tu nghe thấy người đàn ông bên cạnh đứng dậy, bước về phía cửa.
"Chị là ai?" Hắn đứng ở cửa hỏi.
"Mày là ai?" Dạ Nương Nương rất bất ngờ, chưa từng thấy ai khác trong phòng Ân Tu.
Nhưng chị ta im lặng vài giây, nở nụ cười hiền lành: ‘‘Giúp tôi mở cửa, cậu sẽ biết tôi là ai."
Người đàn ông suy nghĩ gì đó, rồi nắm lấy chốt cửa.
Anh ta định mở cửa thật sao?!
...
...
Ân Tu theo bản năng nắm chặt đao bên hông, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ kỳ lạ, muốn mở mắt.
Tiếng kẽo kẹt mở cửa vang lên, một cơn gió đêm ùa vào phòng, cái lạnh khiến Ân Tu tỉnh táo lại.
Cậu lăn xuống giường, nhìn về phía cửa.
Cửa đã mở.
Người đàn ông mặc vest đen ướt sũng đang mỉm cười nắm chốt cửa, quay đầu nhìn Ân Tu, tươi cười chỉ ra ngoài: ‘‘Anh tỉnh rồi à? Mau nhìn, bên ngoài có một khuôn mặt rất lớn."
Ngoài cửa không phải là con hẻm ban đêm, mà là khuôn mặt Dạ Nương Nương lấp kín khe cửa.
Chị ta mỉm cười kỳ dị, chớp mắt nhìn Ân Tu trong phòng, đôi mắt híp lại, gương mặt trắng bệch lộ rõ vẻ vui sướиɠ.
Ân Tu cũng nắm chặt đao bên hông: ‘‘Đúng vậy, mặt lớn thật."
Cậu không phản ứng gì nhiều, nhìn từ Dạ Nương Nương sang người đàn ông mở cửa: ‘‘Sao anh lại mở cửa cho chị ta? Hai người là đồng bọn sao?"
Người đàn ông không hiểu, nhưng vẫn cười: ‘‘Không được mở sao?"
"Tôi bảo anh đọc quy tắc, anh không đọc à?"
Người đàn ông mỉm cười gật đầu: ‘‘Tôi đọc rồi, nhưng trên giấy không có gì cả."
Ân Tu hiểu ngay, người này không thấy quy tắc, hoàn toàn không biết buổi tối không được mở cửa, không phải là nội gián của Dạ Nương Nương.
"Vậy, với tư cách là bạn cùng phòng, tôi nói cho anh biết một chuyện." Ân Tu chậm rãi rút con dao Miêu thon dài sắc bén bên hông: ‘‘Ở trấn nhỏ này, tuyệt đối không được mở cửa vào ban đêm, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Vừa dứt lời, lưỡi đao lóe lên, chém đứt một sợi tóc dài đang bò vào phòng. Gần như cùng lúc đó, Dạ Nương Nương thò tay vào chỗ Ân Tu.
Một tiếng động lớn vang lên, đồ đạc văng tung tóe, ván giường mỏng manh bị bàn tay kia đập nát, mặt đất nứt toác. Đồ đạc trong phòng gần như đổ hết, còn Ân Tu thì dán chặt vào góc tường, may mắn tránh được một cú này.
Dạ Nương Nương nheo mắt nhìn Ân Tu vừa thoát nạn qua cửa sổ, hé hàm răng nhọn hoắt: ‘‘Sáu năm rồi, cuối cùng tao cũng có thể cắn được đầu mày rồi, Ân Tu. Đừng để tao bắt được mày."
Tóc của chị ta bắt đầu bò vào nhà như có ý thức, nhanh chóng bao phủ các bức tường, những sợi tóc đen dày đặc từ trần nhà rủ xuống, che kín trời đất, cuốn về phía Ân Tu.
Cậu vung đao chém đứt những sợi tóc tấn công, bắt đầu né tránh, nhưng dù trốn đến đâu, cậu cũng nhanh chóng bị tóc bao vây.
Khuôn mặt thanh tú của Ân Tu lộ vẻ khó chịu.
Trấn nhỏ không cho phép gϊếŧ bất cứ ai có ý thức, quy tắc này dành cho người chơi, nghĩa là Dạ Nương Nương có thể gϊếŧ cậu, nhưng cậu không thể gϊếŧ Dạ Nương Nương ở trấn nhỏ này.
Vậy thì trốn?
Cửa duy nhất đã bị Dạ Nương Nương chặn, cậu không còn đường nào để trốn.
Ân Tu nhìn người đàn ông đang mỉm cười ở cửa, cậu đã sống ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng phạm quy tắc, nhưng tối nay có người giúp cậu làm điều đó.
"Cậu tức giận à?" Người đàn ông dường như nhận ra cảm xúc của cậu, khóe miệng nhếch lên.
Ân Tu không để ý đến hắn, chỉ cố gắng hết sức để không bị tóm trong căn phòng đầy tóc. Cậu chỉ có thể không ngừng né tránh, dùng đao chém đứt những sợi tóc đang tấn công.
"Dao của mày đặc biệt thật..." Dạ Nương Nương nhìn con dao Miêu sắc bén và nguy hiểm trong tay Ân Tu: "Lấy ở đâu ra vậy?"
Ân Tu không trả lời, giẫm lên tóc trên mặt đất, vung đao chém xuống, cắt nát tóc.
Mái tóc đen ngọ nguậy trên mặt đất, dù bị Ân Tu chém nát vẫn không ngừng dài ra, lan rộng, quấn lấy chân cậu.
"Có cần tôi giúp không?" Giọng nói của người đàn ông kia vang lên, dường như hắn muốn bù đắp sau khi đã chọc giận người khác.
Ân Tu ngẩng đầu, thấy người đàn ông túm lấy một nắm tóc đang ngọ nguậy nhét vào miệng, bên trong miệng hắn có một cái răng nanh dài, còn có những chiếc răng nhỏ, nghiền nát những sợi tóc kia, rồi nuốt xuống.
Khóe miệng hắn vẫn còn những sợi tóc đang vặn vẹo giãy giụa, bị hắn hút vào, rồi lại là tiếng nhai rồm rộp.
Không chỉ Ân Tu mà ngay cả Dạ Nương Nương cũng giật mình.
"Mày là ai? Sao mày lại ở đây? Mày từ phó bản ra à?" Giọng nói run rẩy của chị ta khiến Ân Tu suy tư.
Xem ra Dạ Nương Nương cũng không biết hắn là ai, rõ ràng hắn là một người từ bên ngoài trấn nhỏ.
Người đàn ông không để ý đến Dạ Nương Nương, vẫn mỉm cười nhìn Ân Tu, lặp lại như một cái máy: ‘‘Có cần tôi giúp không?"
Ân Tu nhìn xuống mái tóc đang quấn lấy bắp chân mình, rồi nhìn Dạ Nương Nương đang chặn ngoài cửa, lộ vẻ nặng nề.
Có lẽ người đàn ông này có thể gϊếŧ Dạ Nương Nương để Ân Tu không vi phạm quy tắc mà sống sót, nhưng nếu trấn nhỏ mất Dạ Nương Nương, mọi thứ sẽ thay đổi.
Quy tắc quy định Dạ Nương Nương phải tồn tại, nhưng nếu chị ta biến mất, quy tắc sẽ thay đổi như thế nào thì không ai biết.
Cậu không muốn điều đó, cậu vẫn muốn ở lại đây.
Trốn không thoát, gϊếŧ không được, vậy chỉ còn một lựa chọn.
"Không cần." Ân Tu nhanh chóng tra dao vào vỏ, cúi xuống nhặt con búp bê vải mà cậu đã ném vào góc phòng lúc chiều.
Đây là một trong những điều kiện để vào phó bản, mỗi ngày sẽ có một vật phẩm khác nhau được đặt trước cửa người chơi, có lẽ do quái vật của trấn nhỏ đặt, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần kích hoạt vật phẩm quan trọng, cả phòng sẽ cùng vào phó bản.
Sáu năm qua, quái vật và người chơi trong trấn nhỏ đều biết, Ân Tu chưa từng chủ động vào phó bản, cũng chưa từng bị kéo vào phó bản.
Nhưng bây giờ, ý định của hắn khi cầm con búp bê váy đỏ này rất rõ ràng.
"Mày muốn trốn vào phó bản?" Dạ Nương Nương cười chế nhạo: ‘‘Cả trấn nhỏ đều biết, mày chưa bao giờ vào phó bản, mày chỉ là một người chơi sống ở trấn nhỏ này thôi."
Ân Tu im lặng.
Cách duy nhất để không vi phạm quy tắc mà không phải trốn khỏi căn phòng này là vào phó bản, nhưng ai có thể đảm bảo mình sẽ sống sót?
Trước vẻ kinh ngạc của Dạ Nương Nương và nụ cười của người đàn ông, Ân Tu nghiến răng, xé toạc con búp bê.
Cậu và người đàn ông kia biến mất khỏi phòng, chỉ để lại đống đổ nát.
Sau hai giây im lặng, một căn phòng mới đột nhiên xuất hiện trên màn hình công cộng của trấn nhỏ, loa của trấn nhỏ cũng thông báo một tin tức mới trong đêm tối.
"Người chơi Ân Tu của trấn nhỏ 35, tiến vào phó bản."
Thông báo này như một giọt nước rơi vào chảo dầu, đánh thức tất cả mọi người trong trấn nhỏ, đèn nhanh chóng bật sáng trong bóng tối, bọn họ vội vàng mở TV, điều chỉnh kênh chiếu cảnh người chơi trong phó bản.
Trong bóng tối, thông tin của người chơi đầu tiên sẽ hiện ra.
Trên đó viết:
[Chúc mừng người chơi đã vào phó bản: Trấn nhỏ của những con quái vật.]
[Tên người chơi: Ân Tu
Giới tính: Nam
Nơi ở: Hẻm A 401, trấn nhỏ 35
Tài sản phó bản: 35.8
Tiến độ phó bản: Đã hoàn thành toàn bộ.]
Khi dòng chữ "Đã hoàn thành toàn bộ" xuất hiện trên màn hình, tất cả người chơi trong trấn nhỏ đều sững sờ, đám quái vật đang ngồi xổm dưới màn hình cũng há hốc mồm.
Không phải cậu ta không chủ động vào phó bản, mà là cậu ta đã hoàn thành tất cả, phó bản không tự động kéo cậu ta vào nữa, vì không còn phó bản nào để cậu ta vượt qua cả.
Đây là một người chơi đã hoàn thành toàn bộ phó bản, một người như vậy lại không rời khỏi trấn nhỏ mà ở lại đây sáu năm?
Trong bóng tối, người chơi và quái vật trong trấn nhỏ đều ngơ ngác.
Ngay khi nhận được thông tin về người chơi, đám quái vật trong phó bản gào thét: "Ai đã lôi cái tên càn quét phó bản sáu năm trước vào đây! Đã bảo đừng lôi cậu ta vào rồi mà!"