"Cộc cộc."
Tiếng gõ cửa không ngoài dự đoán vang lên trong căn phòng nhỏ yên tĩnh.
Ân Tu nghiêng người cuộn mình trong chăn, không buồn để ý, tiếp tục ngủ.
Dù sao người chơi mới cũng nhanh chóng được những người khác tiếp nhận thôi, cậu không cần bạn cùng phòng.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa lại vang lên, nhẹ nhàng chậm rãi mà có tiết tấu, rất trầm ổn, rõ ràng người ngoài cửa không định rời đi.
Ân Tu trở mình, cố gắng nhắm mắt ngủ, nhưng không hiểu sao tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lại không thể lấn át được bóng người ngoài cửa kia.
Người đó thậm chí không nói gì, chỉ gõ cửa, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua cánh cửa, thẳng tắp rơi vào người Ân Tu.
Cậu có thể cảm nhận được, người kia như đứng ngay trước cửa, không hề che giấu mà nhìn cậu, không hề có bất kỳ cản trở nào.
...
...
"Mở cửa được không?"
Sau một hồi im lặng dài, cuối cùng người đó cũng lên tiếng, là một giọng nam trầm thấp, âm sắc ôn hòa, nghe không có chút đe dọa gì.
"Đi tìm người khác đi, tôi không cần bạn cùng phòng." Ân Tu lên tiếng đáp lại, thỉnh thoảng cũng có người mới chưa được những người chơi kỳ cựu trong trấn nhỏ chỉ dẫn lạc đường đến đây, chuyện này cũng thường thôi.
Người đàn ông ngoài cửa khẽ cười: "Người khác bảo tôi đến tìm cậu."
Ân Tu ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên có người mới bị những người khác trong trấn nhỏ đẩy đến chỗ cậu, lạ thật.
"Anh đã làm gì khiến bọn họ khó chịu à?"
"Tôi xuống hồ bắt một con cá để ăn."
Ân Tu lập tức bật dậy, vội vàng chạy ra mở cửa phòng.
Gió đêm cuốn theo mưa và hơi ẩm ùa vào căn phòng tối đen.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông ướt sũng, bộ âu phục đen của hắn hoàn toàn bị nước thấm ướt, trên tóc cũng tí tách nhỏ giọt. Khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười, trông anh tuấn nhã nhặn, rất lịch sự.
Không biết có phải vì nụ cười mím môi quá chuẩn mực hay vì sự xuất hiện đột ngột trong đêm tối mà người đàn ông này khó giấu được vẻ âm u.
"Trong hồ thật sự có cá à?" Việc đầu tiên Ân Tu làm khi mở cửa là hỏi câu này.
"Có."
Người đàn ông gật đầu, khi hắn vừa mở miệng, Ân Tu liếc thấy hàm răng, so với răng người bình thường thì có vẻ nhọn hơn, giữa kẽ răng còn vương lại chút thịt đỏ không rõ.
"Trong hồ thật sự có cá à? Tôi câu sáu năm rồi mà không được con nào." Ân Tu sờ cằm trầm tư, liếc nhìn người đàn ông.
Bên ngoài trời mưa, ướt là bình thường, nhưng người này ướt sũng như thể đã đứng dưới mưa hàng giờ vậy, cảm giác ẩm ướt rất nặng nề.
"Cá ngon lắm." Người đàn ông mím môi cười khẽ: "Chỉ là tiếng kêu hơi chói tai."
"Thì ra cá trong hồ biết kêu à." Ân Tu bắt đầu nghi ngờ thứ hắn ăn không phải là cá, mà có lẽ là thứ gì khác.
Nhưng cậu không hỏi thêm, chỉ lùi lại một bước, để lộ bậc cửa thấp giữa hai người, lạnh nhạt hơi hếch cằm: "Ngoài trời lạnh lắm, vào nhà nói chuyện đi."
Người đàn ông cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bậc cửa, không nhúc nhích.
Quy tắc trấn nhỏ số 5: Khi trời mưa, trong trấn sẽ xuất hiện gương mặt mới, người có thể vào nhà là người mới, người không thể vào nhà phải hết sức cẩn thận.
Sự im lặng của người đàn ông khiến Ân Tu thăm dò thêm một bước: "Anh không vào à?"
Hắn ngẩng đầu, khóe môi cong lên càng sâu: "Tôi vào được sao?"
"Được."
Ân Tu gật đầu, người đàn ông chậm rãi nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, vào nhà Ân Tu.
Ngay khi hắn bước vào, căn phòng dường như lạnh hơn vài phần, như thể bị rót đầy hơi lạnh, ngay cả Ân Tu cũng không khỏi rùng mình.
"Nhìn qua thì chỉ có một mình anh sống ở đây." Người đàn ông đánh giá đồ đạc trong phòng một lượt, quay lại nhìn Ân Tu đang ngẩn người, đôi mắt hơi nheo lại: "Bọn họ nói tôi có thể chọn một người ở cùng trong trấn, tôi có thể ở chỗ anh không?"
Ân Tu nhìn chằm chằm vào bậc cửa vài giây, rồi thu mắt lại, đóng sầm cửa phòng.
"Tôi không muốn có bạn cùng phòng, nhưng trong trấn không còn phòng trống, nếu không ai nhận anh thì anh chỉ có thể ở lại chỗ tôi thôi." Cậu lục lọi trong ngăn kéo lấy ra một tờ quy tắc rồi đưa cho người đàn ông: "Đây là quy tắc của trấn, những người khác có đưa cho anh xem chưa?"
Người đàn ông lắc đầu.
"Vậy thì xem đi, nhớ kỹ thì mới sống lâu được." Ân Tu không mấy hứng thú với người bạn cùng phòng mới xuất hiện này, đưa tờ quy tắc cho hắn rồi quay người vén rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài.
Quy tắc của trấn nhỏ chỉ có một điều là không được làm tổn thương bất kỳ sinh vật có ý thức nào, nhưng những người chơi lâu ở đây đều biết, sự tổn thương này có thể là chủ động hoặc bị động.
Nếu cậu từ chối cho người mới vào nhà, gián tiếp khiến người đàn ông không ai chứa chấp này chết ở bên ngoài vào đêm nay, thì chính cậu đã vi phạm quy tắc.
Rõ ràng những người chơi khác không trực tiếp từ chối hắn mà đẩy hắn đến chỗ Ân Tu, cho dù người đàn ông này có chết thì cũng không liên quan đến bọn họ, chỉ có Ân Tu là gặp rắc rối thôi.
Người đàn ông nhận lấy tờ quy tắc, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc, lật đi lật lại vài giây rồi đặt sang một bên, ánh mắt lại chuyển sang Ân Tu, nụ cười trên mặt vẫn không đổi, lộ vẻ thích thú.
"Cậu còn chưa hỏi tên tôi."
"Tôi không muốn biết." Ân Tu miễn cưỡng đáp, xác nhận ngoài cửa không còn bóng dáng Dạ Nương Nương nữa, cậu mới buông rèm xuống.
Đêm nay Dạ Nương Nương đã đến rồi, chắc sẽ không quay lại nữa đâu nhỉ?
Cậu vừa suy nghĩ vừa quay về giường.
"Cậu không muốn biết thật sao?" Người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, kiên trì hỏi.
"Không muốn." Ân Tu tắt đèn tạch một tiếng, quay người lên giường, trước khi ngủ còn dặn dò: "Trong phòng còn phòng khác, tự tìm chỗ mà ngủ, đừng lên giường tôi."
Trong phòng đúng là còn phòng trống, nhưng Ân Tu ở một mình nên vẫn luôn ngủ ở phòng khách.
Theo lý tưởng của anh, người đàn ông không rõ lai lịch này nên tự giác đến phòng trống dọn dẹp qua loa rồi nghỉ ngơi, an toàn vượt qua đêm đầu tiên, nhưng sau khi Ân Tu tắt đèn, hắn không nhúc nhích.
Hắn cứ đứng trong bóng tối, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Ân Tu, ngoài ánh mắt mãnh liệt ra thì gần như không phát ra âm thanh nào.
"Thật sự không muốn biết tên tôi à?" Sau vài giây im lặng, giọng nói của hắn lại vang lên.
Đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh trong phòng, Ân Tu hoàn toàn không phản ứng.
"Sao cậu lại mang dao đi ngủ? Sợ tôi à?"
Trong phòng vẫn không có tiếng đáp lời.
"Được thôi." Giọng người đàn ông khẽ cười, mang theo chút thờ ơ, hắn quay người đi đến chiếc ghế trong phòng ngồi xuống, không thèm lau khô người cũng không đi ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối, chậm rãi nói với Ân Tu: "Ngủ ngon."
Ngay khi giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên, ý thức vốn nên cảnh giác của Ân Tu bỗng trở nên mơ màng, mí mắt cậu trĩu nặng, bắt đầu không thể kiểm soát mà sụp xuống, cho đến khi hai mắt hoàn toàn khép lại.
Tiếng mưa rơi trong trấn nhỏ trở nên mơ hồ, Ân Tu nửa tỉnh nửa mê, thậm chí có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của những người chơi bên ngoài đang trở về phòng, nhưng ý thức của cậu không tài nào thoát ra được.
Trong trấn nhỏ còn có những con quái vật khác ngoài Dạ Nương Nương, nhưng chúng không thể vào nhà, chỉ có thể gõ cửa sổ từng người chơi vào ban đêm, dụ dỗ bọn họ ra ngoài, rồi bắt gϊếŧ họ trong cuộc truy đuổi.
Vậy kẻ đang ngồi trong phòng cậu, nhìn chằm chằm vào cậu là gì?
Là người mới?
Rõ ràng không phải.
Là quái vật trong trấn nhỏ?
Khó có thể lắm, ngay cả Dạ Nương Nương cũng không thể xuất hiện khi trời mưa, nhưng hắn lại xuất hiện, thậm chí còn vào nhà.
Ân Tu nghe thấy tiếng hắn đứng dậy khỏi ghế, nghe thấy tiếng bước chân trong bóng tối tiến đến gần giường, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh.
Dù không nhìn thấy, Ân Tu cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của hắn lúc này, chắc chắn là đang cười, nụ cười quá chuẩn mực đến mức có chút quỷ dị, bất động nhìn chằm chằm vào Ân Tu trong bóng tối.
Sự im lặng kéo dài và ánh mắt không thể bỏ qua khiến Ân Tu hiếm khi cảm thấy sợ hãi.
Không biết mưa đã tạnh từ khi nào, những người chơi khác đều đã trở về phòng, quyền hành động trong trấn nhỏ vào ban đêm lại trở về tay lũ quái vật.
Cuối cùng, người đàn ông bên giường dường như không thể kiềm chế được nữa, chậm rãi đưa tay về phía cậu.
Lộp cộp...
Đêm khuya, trong ngõ nhỏ đột nhiên vang lên tiếng bước chân quen thuộc, giẫm lên vũng nước, bò lổm ngổm tiến về phía trước, chậm rãi đến gần cửa nhà Ân Tu.
Thân hình to lớn di chuyển đến trước cửa nhà Ân Tu, trong bóng đêm lại vang lên tiếng gõ cửa sổ cộc cộc.
Dạ Nương Nương đã trở lại.