Ân Tu kéo rèm cửa sổ, bắt đầu cuộn tròn trên ghế sofa xem TV.
TV ở trấn nhỏ sẽ không phát bất kỳ tin tức nào liên quan đến thế giới bên ngoài, mà chỉ chiếu hình ảnh người chơi đang trải nghiệm phó bản, giống như trên màn hình quảng trường.
Lúc này, một người chơi đang cắm cúi trong lớp học để làm bài kiểm tra, bên cạnh là một giáo viên gầy gò, vặn vẹo, gần như không còn hình người, đang cúi xuống nhìn chằm chằm cậu ta. Giáo viên đó nở một nụ cười quỷ dị, vô cùng đáng sợ, khiến người chơi kia run rẩy, không dám ngẩng đầu. Cả lớp học cũng nín thở, im phăng phắc.
Một dòng bình luận yếu ớt hiện lên: "Phó bản này khó quá, đến giờ vẫn chưa ai phá đảo được ở trấn mình nhỉ?"
"Đúng vậy, gần đây người chơi chết trong phó bản càng lúc càng nhiều, chắc tối nay mưa sẽ có người mới tới. Trấn mình quy hoạch tốt thật, mà cũng lâu lắm rồi không có người nào mới đến nhỉ?"
"Haizz, không biết người mới sống được bao lâu, lần đầu vào phó bản mà không nhớ kỹ quy tắc thì khó mà sống sót."
"Hay là mình cũng ở lại trấn nhỏ như Ân Tu, chứ phá phó bản làm gì, sống sót vẫn hơn."
"Mơ à? Ở đây lâu rồi sớm muộn gì cũng gặp chuyện thôi. Không thấy cái xác chết trong phòng mấy hôm trước à? Cổ còn bị vặn gãy nữa."
"Thấy rồi, ám ảnh mất hai ngày, tối đến nghe tiếng động nhỏ cũng không dám nhúc nhích."
...
...
"Tôi cũng thế, chịu hết nổi rồi. Ngược lại, Ân Tu liếc mắt một cái rồi đi luôn, cứ như không cảm xúc ấy. Cậu ta mới là quỷ quái của trấn này ấy chứ?"
"Mà nói mới nhớ, người chơi bình thường cứ cách một thời gian sẽ bị kéo vào phó bản, chỉ có cậu ta là cứ ở lì trong trấn, không biết tại sao."
"Cậu ta vốn dĩ đã kỳ lạ rồi, đêm nào Dạ Nương Nương cũng tìm cậu ta, ở cùng ngõ với cậu ta đúng là mất ngủ triền miên."
"Thôi thôi, đừng nói nữa, quên rằng bình luận ở trấn này là xài chung à, Ân Tu mà thấy được thì toi đấy."
Ngay lập tức, màn hình sạch trơn, không còn một tin nhắn nào.
Ân Tu chống cằm, híp mắt nhìn TV vẻ buồn ngủ, thân hình cao gầy cuộn tròn trên ghế sofa, gà gật.
Một lát sau, một tin nhắn khác xuất hiện: "Ai chưa ngủ thì mau ngủ đi, cẩn thận, Dạ Nương Nương đến rồi."
Cùng với dòng bình luận đó, đèn trong trấn nhỏ tắt đi rất nhiều.
Đường phố trở nên vắng lặng, trong những con hẻm tối tăm có một cơn gió lạnh thổi qua.
Những tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên trong hẻm, nhưng không có ai xuất hiện, chỉ có những bóng đen khổng lồ không rõ ràng lay động giữa các khe tường.
Tiếng bước chân dừng lại trước mỗi nhà một lát, và mỗi lần dừng lại, một tiếng nhai nuốt nặng nề, rõ ràng lại vang lên, những âm thanh răng rắc đó khiến người ta dựng tóc gáy trong đêm.
Âm thanh vang lên liên tục như vậy, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà Ân Tu, nhưng lần này không có tiếng nhai nuốt nào.
"Cộc cộc."
Ai đó gõ vào cửa sổ nhà Ân Tu, dù chỉ là những tiếng gõ nhẹ, nhưng cả khung cửa đều rung lên.
Ân Tu khẽ nhấc đôi mắt đang buồn ngủ, liếc nhìn về phía cửa.
Cậu đứng dậy, bước đến cửa sổ rồi kéo rèm lên. Dưới ánh trăng, một khuôn mặt phụ nữ trắng bệch với nụ cười trên môi đang dán chặt vào cửa sổ kính của cậu, nhìn chằm chằm vào Ân Tu.
Tóc chị ta dài, rối bời xõa xuống đất, khuôn mặt không chút máu, nhưng khóe miệng cong lên trong nụ cười lại dính đầy một chất lỏng màu đỏ không rõ. Thân hình to lớn của chị ta gần như lấp đầy con hẻm hẹp, chị ta đang bò trong hẻm với một tư thế vặn vẹo kỳ dị.
"Đây là cái gì?" Dạ Nương Nương dùng ngón trỏ nâng một chiếc bát inox nhỏ, bên trong đựng một bát nước trong veo cùng với hai lá trà trương phình nổi lềnh bềnh.
"Trà." Ân Tu bình tĩnh đáp, tiện tay rót cho mình một chung ngay trước cửa sổ.
Nụ cười trên khuôn mặt Dạ Nương Nương cứng lại, biểu cảm dần trở nên dữ tợn, giọng nói trầm thấp, thậm chí nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: "Đây là cái gì?"
"Thì là trà thôi." Ân Tu không để ý, giơ bát trong tay lên, hướng về phía người phụ nữ ngoài cửa sổ: "Uống một miếng không?"
"Rắc." Chiếc bát inox nhỏ bị bóp méo, Dạ Nương Nương dán khuôn mặt trắng bệch vào cửa kính, đôi mắt mở to đầy tơ máu, phản chiếu khuôn mặt không cảm xúc của Ân Tu: "Tao không hài lòng với tế phẩm của mày, tao muốn đổi tế phẩm khác."
Ngón tay chị ta chậm rãi chỉ vào Ân Tu trong phòng, giọng nói phát ra từ cổ họng đầy đe dọa: "Mày phải trở thành vật tế của tao."
"Không muốn."
Ân Tu trả lời dứt khoát, cụp mắt xuống: "Chị có thể đừng ngày nào cũng đến làm phiền tôi không? Cả đêm không ngủ được, ăn nhiều thịt rồi thì uống miếng trà có sao đâu? Làm màu vừa thôi."
Giọng nói của cả hai vang vọng rõ ràng trong đêm, gần như tất cả mọi người trong hẻm đều nghe thấy những lời Ân Tu nói, không khỏi rụt người lại trong chăn, hít một hơi lạnh.
Bọn họ đã từng thấy Dạ Nương Nương giận dữ cắn đứt đầu người, cũng từng thấy nhà cửa bị san bằng chỉ trong một đêm, cùng với những mảnh thi thể vương vãi khắp nơi.
Trong cả trấn nhỏ, chỉ có Ân Tu dám nói chuyện với Dạ Nương Nương như vậy, đúng là đang nhảy múa trên bờ vực của cái chết mà.
Vẻ mặt Dạ Nương Nương bắt đầu méo mó, bàn tay khổng lồ của chị ta đập mạnh vào cửa sổ nhà Ân Tu, khiến tấm kính nứt toác ra, làm những người khác giật mình.
"Tao muốn nuốt sống mày, Ân Tu, tao nhất định phải nuốt sống mày." Cùng với tiếng gào thét nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ liên tục đập người vào cửa nhà Ân Tu, âm thanh chói tai trong bóng đêm khiến người ta nhức óc, đáng sợ hơn là tiếng kẽo kẹt phát ra từ cánh cửa.
Cánh cửa yếu ớt rung lên bần bật, ốc vít bị long ra, cửa kính cũng rung không ngừng, các vết nứt lan rộng.
Dù quy tắc có nói rằng chỉ cần đóng kín cửa thì ban đêm sẽ an toàn, nhưng nếu cửa bị phá hỏng thì chưa chắc, mà đến giờ vẫn chưa ai dám thử xem cửa có bị phá hỏng hay không.
"Ồn ào quá." Ân Tu kéo rèm cửa sổ lại, đẩy bàn đến chặn cửa, rồi quay trở lại ghế sofa xem TV.
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, sáu năm trời, cậu ở đây bao lâu thì bị Dạ Nương Nương làm phiền bấy lâu.
Ân Tu đã quen với việc xem TV vào buổi tối và câu cá ngủ gật vào ban ngày.
Trong tiếng gào thét của Dạ Nương Nương, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên trong bóng tối của trấn nhỏ: "Cậu ta lại chọc Dạ Nương Nương giận rồi, biết rõ tính tình của chị ta không tốt rồi mà."
"Dạ Nương Nương cũng chịu thua cậu ta thôi, cậu ta không phạm luật, chị ta cũng không vào được."
"Người này định ở đây đến bao giờ? Không vào phó bản cũng không ra ngoài, ai đời lại ở cái nơi này sáu năm trời."
"Những người chơi khác đều sợ chúng ta, sợ Dạ Nương Nương, còn cậu ta thì chẳng sợ gì cả, hơn nữa còn con dao trên người cậu ta."
"Thôi đi xem người khác đi, tự nhiên thấy trấn này ẩm ướt khó chịu quá."
"Chắc là sắp mưa đấy."
Vài phút sau, trời đổ mưa, những hạt mưa tí tách rơi xuống khắp trấn nhỏ, một cơn gió ẩm ướt thổi qua các ngõ hẻm, gần như cùng lúc đó, những tiếng động lớn do va chạm vào cửa sổ cũng im bặt.
Ân Tu giật mình, quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Hôm nay về sớm vậy sao?"
Bình thường, chị ta sẽ không để cậu yên cho đến tận sáng.
Ân Tu đứng dậy vén rèm cửa sổ, con hẻm sâu hun hút không còn bóng dáng to lớn kia, chỉ có những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời, làm ướt đẫm những tờ quy tắc trên mặt đất.
Trong màn mưa xa xa, đèn bắt đầu sáng lên, tiếng người cũng dần vang lên.
Đêm mưa là đêm duy nhất được phép mở cửa, đó là một sự tự do hiếm hoi đối với những người chơi trong trấn. Bọn họ có thể đi tìm những người chơi mới đến để kết thêm bạn đồng hành.
Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến Ân Tu cả. Cậu kéo rèm cửa sổ lại rồi nhanh chóng trở về giường ngủ.
Một đêm hiếm hoi không bị làm phiền, được nghe tiếng mưa rơi và tiếng người nói chuyện ngoài cửa sổ, chắc chắn cậu sẽ có một giấc ngủ ngon.
Ân Tu rúc mình trong chăn, ý thức chập chờn một lúc thì bỗng có một tiếng bước chân khác thường đột ngột vang lên ở đầu hẻm.
Cậu mở mắt và tập trung lắng nghe.
Âm thanh đó giẫm lên những vũng nước, chậm rãi tiến vào con hẻm, bình tĩnh đi xuyên qua tiếng bước chân của những người chơi khác, như thể có mục đích, dần dần tiến đến gần đây.
Không ai ngăn cản, cũng không ai dừng lại vì người đó, như thể tất cả mọi người trong trấn đều phớt lờ sự tồn tại của anh ta. Chỉ có tiếng bước chân đó, dứt khoát và trực tiếp, vượt qua tiếng mưa rơi dừng lại trước cửa phòng cậu.
Ân Tu nằm im trên giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Dưới cánh cửa yếu ớt, vừa mới bị Dạ Nương Nương đập phá, một cái bóng dài đang đứng ở bên ngoài.