"Chào buổi sáng."
Đứng ở cửa là người đàn ông tỏa ra hơi thở quỷ dị, hắn vẫn mặc bộ âu phục màu đen ướt sũng, mỉm cười đứng đó, lặng lẽ chào hỏi Ân Tu.
Ân Tu không thấy bất ngờ, theo quy tắc của trấn nhỏ, người này đúng là bạn cùng phòng của cậu. Việc cậu vào phó bản tân thủ hiển nhiên là vì có "Người mới" ở đây.
Ân Tu rất bình thản, nhưng cô bé ngồi bên cạnh cậu thì không thể giữ được bình tĩnh. Khi thấy người đàn ông kia, cô bé ôm chặt búp bê trong tay, rụt người về phía sau Ân Tu, khẽ nói với giọng điệu lo lắng: "Anh ơi, người đó cũng là do mẹ gọi đến để chăm sóc em sao?"
Ân Tu gật đầu: "Đúng vậy."
Cô bé nhíu mày khó xử, do dự vài giây rồi thò đầu ra từ phía sau Ân Tu: "Vậy, được thôi."
Cô bé cảnh giác nhìn người đàn ông kia, còn hắn thì mỉm cười nhìn cô bé.
Hai người im lặng được vài giây thì cô bé vội dời mắt đi, căng thẳng kéo vạt áo Ân Tu, gượng gạo đổi chủ đề: "Anh xem xong chưa? Em có thể xem tờ giấy của mẹ được không?"
"Anh vẫn chưa xem xong." Ân Tu xoa đầu cô bé, lo lắng cô bé ngồi bên cạnh sẽ vô tình nhìn thấy, bèn đứng dậy đi lại trong phòng.
...
...
"Đang xem gì vậy?" Người đàn ông cười hỏi Ân Tu.
Ân Tu đưa tờ quy tắc phó bản trong tay cho hắn, thăm dò hỏi: "Anh cũng không thấy được quy tắc này à?"
Người đàn ông mỉm cười, cúi mắt nhìn tờ giấy Ân Tu đưa, lắc đầu: "Không thấy."
"Ừm." Ân Tu chắc chắn, hắn không phải quỷ quái của trấn nhỏ, cũng không phải quỷ quái của phó bản, nhưng việc theo tới tận đây cũng thật không dễ dàng.
"À phải rồi, cậu có muốn biết tên tôi không?" Người đàn ông mỉm cười hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Ân Tu.
"Nếu anh đi thay bộ quần áo khô rồi quay lại, tôi sẽ cân nhắc việc hỏi tên anh." Ân Tu quay người, không thèm để ý đến hắn.
Người đàn ông suy nghĩ hai giây, rồi ngoan ngoãn quay người về phòng mình.
Hắn vừa đi, cô bé vẫn luôn căng thẳng trong phòng khách mới từ từ thả lỏng, tiếp tục nghịch con búp bê vải trong tay, nhưng rõ ràng là có chút mất tập trung.
Hóa ra quỷ quái trong phó bản cũng sợ những thứ không rõ lai lịch.
Ân Tu suy tư, chậm rãi đi lại trong phòng, bắt đầu xem xét tờ giấy của mẹ.
[Quy tắc trong tờ giấy của mẹ:
Con yêu, mẹ có việc phải rời nhà ba ngày. Trong thời gian này, con nhất định phải nghe theo những điều mẹ để lại để sống.
1: Tuyệt đối không được ra ngoài.
2: Không được soi gương.
3: Không được mở cửa cho bất kỳ ai, không được để chúng phát hiện ra con.
4: Mỗi ngày phải ăn cơm.
5: Buổi tối nhất định phải ngủ trong phòng của mình, khi tỉnh dậy, dù tình huống trong phòng có thế nào, thì đó cũng là chuyện bình thường.
6: Ba ngày sau, hãy lấy túi đồ mà mẹ để ở ngoài cửa.]
Những điều trong tờ giấy ít ràng buộc hơn so với tưởng tượng của Ân Tu.
Trong quy tắc của người chơi có điều khoản phải giúp cô bé làm theo những điều trong tờ giấy của mẹ.
Quy tắc sinh tồn là dành cho người chơi, nhưng tờ giấy của mẹ là dành cho cô bé, không có hiệu lực với người chơi, nhưng vì có điều kiện hỗ trợ cô bé sống sót, nên có lẽ nó liên quan đến điều kiện để qua màn.
Ân Tu lật hai tờ giấy lại xem xét, phát hiện phía sau tờ quy tắc sinh tồn còn có quy tắc khác.
[Quy tắc thông qua phó bản:
1: Để xác của quái vật lên đàn thờ của trấn nhỏ.
2: Giúp cô bé hoàn thành tất cả các quy tắc trong tờ giấy của mẹ.]
Sau đó, dòng chữ này bị một đường kẻ màu tím gạch đi.
Ân Tu nhìn chằm chằm vào điều thứ ba một lúc lâu, suy nghĩ xem có nên tính nó vào quy tắc hay không. Nếu đã bị gạch đi, nghĩa là nó không còn nằm trong quy tắc nữa, phải không?
"Vậy có nghĩa là có thể gϊếŧ quỷ quái?" Cậu lẩm bẩm.
Cô bé trên ghế sofa giật mình, cảnh giác ngẩng đầu lên.
Cánh cửa phòng bên cạnh lại kẽo kẹt mở ra, lần này người đàn ông kia đã không còn ướt sũng nữa. Hơi nước trên người hắn đã biến mất, nhưng quần áo thì vẫn chưa thay, vẫn là bộ âu phục màu đen kia.
Ân Tu không tin rằng hắn có thể tìm được bộ vest thứ hai giống hệt như vậy trong căn phòng chỉ có đồ của phụ nữ và trẻ em, cũng không biết làm thế nào mà hắn có thể khô nhanh như vậy, nên cậu bỏ qua thắc mắc này.
"Anh tên là gì?"
Người đàn ông mỉm cười: "Lê Mặc."
Ân Tu gật đầu: "Chào anh, Lê Mặc, tôi là Ân Tu. Xin hỏi bây giờ anh có thể há miệng ra được không?"
Lê Mặc ngẩn người, do dự hé miệng, để lộ ra hàm răng nhọn hoắt. Ngay giây sau, Ân Tu vo hai tờ giấy quy tắc thành cục rồi nhét vào miệng hắn, còn chu đáo giúp hắn ngậm miệng lại.
Một tràng âm thanh nhai nuốt rồm rộp vang lên trong miệng Lê Mặc, sau đó hắn nuốt xuống.
Trải qua một hồi nghiền nát của những chiếc răng dày đặc trong khoang miệng, dù cho cô bé có cố cạy miệng Lê Mặc ra tìm thì cũng không thể ghép lại được quy tắc hoàn chỉnh.
Hành động bất ngờ này của Ân Tu khiến Lê Mặc ngẩn người, cô bé ngẩn người, Mà cả những người chơi bên ngoài màn hình cũng ngẩn người.
Một loạt bình luận bay qua:
"Mặc dù tôi biết việc hủy tờ giấy là cách tốt nhất để tránh cho cô bé nhìn thấy quy tắc rồi dẫn đến cái chết, nhưng tại sao cậu ta lại nhét vào miệng bạn cùng phòng của mình chứ!"
"Tôi biết đâu, nhanh quá tôi còn chưa kịp nhìn rõ nữa."
"Nói đi thì phải nói lại, cậu ta nhớ hết quy tắc rồi à? Cứ hủy như vậy thì rất dễ gặp chuyện đó! Ở trong phó bản thì việc nhớ kỹ quy tắc mới là thượng sách để bảo toàn tính mạng!"
"Nhưng việc giữ lại quy tắc trong phó bản này cũng nguy hiểm không kém... Hơn nữa cô bé đã mở miệng rồi."
"Vậy bây giờ hắn phải trả lời yêu cầu của cô bé như thế nào..."
Ánh mắt khó hiểu của mọi người lại đổ dồn về phía Ân Tu.
Cô bé vừa hoàn hồn lại sau khi thấy tờ giấy bị ăn sạch thì òa khóc, vội vàng chạy tới.
Cô bé muốn kéo Lê Mặc đã ăn tờ giấy, nhưng lại không dám, cho nên chuyển sang kéo Ân Tu, vừa khóc vừa trở nên dữ tợn: "Em còn chưa xem mà! Anh xấu xa! Trả tờ giấy của mẹ lại cho em!"
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt non nớt, khiến nó trở nên méo mó. Miệng cô bé há to, răng bên trong ngày càng trở nên sắc nhọn, từ cổ họng cô bé phát ra những âm thanh không giống tiếng khóc, mà giống tiếng gào thét của quái vật hơn.
Vừa khóc, cô bé vừa dùng móng tay sắc nhọn cào vào tay Ân Tu: "Trả tờ giấy của mẹ lại cho em, nếu không em sẽ ăn thịt anh, ăn thịt anh!"
Từ một cô bé ngây thơ, cô bé đã biến thành một con quái vật kinh dị chỉ trong nháy mắt, gào thét giận dữ. Ngay cả khi chỉ nhìn qua màn hình, người chơi cũng không khỏi lùi lại vài bước, sợ rằng sẽ lại phải chứng kiến cảnh tượng tương tự như trong căn phòng bên cạnh.
Nhưng Ân Tu vẫn rất bình tĩnh.
Cậu nhìn chằm chằm vào cô bé đang dần biến dạng, túm ngược lại bàn tay sắc nhọn của cô bé kéo về phía bàn, miệng thì lười biếng nói: "Đừng khóc nữa, tại anh bất cẩn làm mất tờ giấy. Nhưng anh nhớ những gì viết trên đó, để anh viết lại cho em nhé, được không?"
Tiếng khóc của cô bé nghẹn lại, vẻ hoang mang hiện lên trên khuôn mặt vừa biến dạng.
Viết lại?
Chuyện này, chuyện này có được không?
Các quy tắc trong phó bản đã bị Lê Mặc ăn mất rồi, những quy tắc do Ân Tu viết ra rõ ràng không thuộc về phó bản này, nhưng điều đó không trái với mong muốn được xem tờ giấy của mẹ của cô bé.
Tất cả là tại Ân Tu thao tác lung tung, khiến cô bé không biết có nên tiếp tục khóc nữa hay không.
Thấy cô bé do dự, Ân Tu giơ tay chỉ về phía Lê Mặc đang mỉm cười xem kịch bên cạnh: "Nếu em không muốn thì tự mình chui vào bụng anh ta mà tìm giấy đi."
Lời này vừa nói ra, vô số bình luận kinh ngạc bay qua: "Má ơi, Ân Tu này ác thật luôn, muốn hại bạn cùng phòng à! Con bé nhất định sẽ rạch bụng bạn cùng phòng của cậu ta ra để tìm giấy đó!"
"Tôi biết ngay mà, con người cậu ta máu lạnh vô tình! Thảo nào trấn nhỏ không cho ai làm bạn cùng phòng của cậu ta, ai làm bạn cùng phòng của cậu ta thì người đó chết!"
"Sau này tốt nhất là nên tránh xa cậu ta ra."
Trái ngược với sự tức giận của những người xem, bầu không khí trong phòng có chút cứng ngắc.
Vẻ mặt cô bé cứng đờ, cô bé quay đầu nhìn về phía Lê Mặc.
Lê Mặc nhếch miệng cười, để lộ hàm răng còn đáng sợ hơn cả cô bé. Có lẽ những người xem không nghe thấy, nhưng cô bé có thể nghe thấy, từ sâu trong cổ họng hắn đang trào dâng du͙© vọиɠ cắn nuốt, khiến toàn thân cô bé run rẩy.
Sống lưng cô bé lạnh toát, vội vàng buông Ân Tu ra.
Anh đẹp trai này thật độc ác, bảo cô bé chui vào bụng người đàn ông kia tìm giấy sao? Muốn hại cô bé đúng không? Cô bé không mắc lừa đâu!