Nàng Một Mình Ở Giang Hồ (Nữ Tôn)

Chương 5: Mạnh Tân Di Bị Thương

Máu huyết điên cuồng tràn ra thấm ướt đẫm cả tay, trên cơ thể Mạnh Tân Di còn có chi chít nhiều vết thương nhỏ khác, chỉ là muộn như vậy quả thật khó có thể tìm được đại phu, Thẩm Diêu Tinh chau mày, khuynh người mò mẫm cơ thể Mạnh Tân Di, cuối cùng cũng tìm được một cái bình màu trắng, nàng đem người đỡ đến giường, chuẩn bị chút nước ấm, chậm rãi xốc lên tay áo lộ ra bả vai bị thương.

Miệng vết thương đã xỏ xuyên qua vai, máu tươi rơi, nếu sâu hơn nữa rất có thể đã mất mạng, vậy mà người này cư nhiên còn có thế chịu đựng được nói rằng chỉ là vết thương nhỏ, ngoại trừ trâu bò ra Thẩm Diêu TInh không còn lời nào có thể dùng để "tán dương" nàng.

Đến lúc xử lý xong miệng vết thương, trán Thẩm Diêu Tinh cũng đã ra một tầng mồ hôi, nàng lấy vải dính huyết ném vào chậu nước ấm, sau đó bắt ghế đến mép giường, liếc nữ tử, tức giận hỏi: "Nói đi, ngươi vừa rồi rốt cuộc đã làm gì?"

Mạnh Tân Di giật giật thân mình, dùng nửa bên không bị thương chống đỡ mà ngồi lên, thở hổn hển, cũng không giấu nàng, nói ra chân tướng: "Vừa rồi ta đã đi một chuyến đến Tứ Phương hội."

Thẩm Diêu Tinh nhíu mày: "Trời đã tối như vậy ngươi còn đi làm gì?"

"Ta cảm thấy đại hội đoạt bảo lần này có chút kỳ quặc, hôm nay, ta đã thấy Tứ Phương hội đến mời MInh Nguyệt công tử, cho nên ta tính toán ban đêm đi qua đó xem thế nào."

"Cho nên......Mục đích của ngươi là cái gì?" Này, người này còn không phải là nhìn trúng Minh Nguyệt công tử rồi, cho nên liền cmn giống như kẻ bám đuôi mà bám theo người ta hay sao.

Thấy ánh mắt bạn tốt nhìn mình ngày càng cổ quái, Mạnh Diêu Tinh giật giật khóe miệng: "Ngươi đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì?"

Thẩm Diêu Tinh ánh mắt ý vị thâm sâu.

Mạnh Tân Di chợt cảm thấy một loại cảm giác bất lực: "Chuyện không phải như ngươi tưởng tượng...Chỉ là ta cảm thấy sự việc lần này có chút quái dị, cho nên mới đi điều tra một phen."

"......"

"Sau đó ngươi đã bị người ta đánh thành như vậy?"

"Không phải......"

Thẩm Diêu Tinh không nghe nàng nói nữa: "Trình độ thân pháp của ngươi là cái dạng gì không lẽ trong lòng ngươi không tự hiểu rõ sao, vì sao không đợi ta trở về?"

"......" Không biết có phải vì vết thương lại tái phát rồi, Mạnh Tân Di cảm thấy trong ngực ẩn ẩn đau. Nàng mím môi, tầm mặt chậm rãi ngừng ở khuôn mặt Thẩm Diêu Tinh, nhìn qua kỳ thực hùng hổ dọa người, nhưng lo lắng giữa mày là giấu không được.

Trong lòng cảm thấy ấm áp, Mạnh Tân Di câu khóe môi tái nhợt: "Ta biết ngươi không thích loại sự tình này, cho nên mới không có gọi ngươi đi cùng."

Thẩm Diêu Tinh không nói gì, quả thật nàng không thích làm loại chuyện giống như trộm cắp này, nửa đêm nửa hôm còn đi đào góc tường nhà người khác, không bị đánh chết đã là phúc lớn mạng lớn, nàng khoanh tay: "Ta là cư dân lương thiện trung quân ái quốc, tất nhiên không thích chuyện này."

"Chỉ là..." liếc nhìn Mạnh Tân Di, tiếp tục nói: "Đi cùng ngươi cũng không đáng ngại, dù sao việc là do ngươi làm, ta đứng bên cạnh xem, không nghe không làm là được."

Những lời này không biết là nói cho Mạnh Tân Di nghe, hay là nàng đang tự thôi miên mình nữa, dù sao nàng vẫn thực là hài lòng với cách nói của mình, nàng chỉ phụ trách đi cùng, cái gì cũng không nghe không thấy, tự nhiên không bị coi là trộm cắp.

Thẩm Diêu Tinh bị sự cơ trí của bản thân thuyết phục, đang còn tự mình ảo tưởng không chú ý tới Mạnh Tân Di một mặt khóc dở khóc cười, nàng chép miệng: "Nhớ kỹ, lần sau nhất định phải gọi ta đi cùng biết không?"

"Hảo..." Mạnh Tân DI bất đắt dĩ đồng ý.

Thẩm Diêu Tinh từ ảo tưởng lấy lại tinh thần, nhìn miệng vết thương, nghi hoặc mà hỏi: "Võ công của ngươi không thấp, vì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy, các nàng rất đông sao?"

Mạnh Tân Di lắc đầu: "Vết thương của ta không phải do người của Tứ Phương hội gây ra, mà là do nam tử bên cạnh Minh Nguyệt công tử."

Cái gì?

"Là hắc nam tử mà sáng nay chúng ta nhìn thấy?"

Mạnh Tân Di gật đầu, trong cổ họng truyền tới một trận ngứa, nàng che lại miệng vết thương khẽ ho khan vài tiếng, Thẩm Diêu Tinh nhìn chằm chằm nàng ấy hồi lâu, mới đứng dậy đổ cho nàng một ly trà: "Sáng sớm ngày mai chúng ta đi xem lang y."

"Đa tạ." Mạnh Tân Di nhận ly trà, nghe thế không đáp ứng cũng chẳng cự tuyệt, nhíu mày tiếp tục nói: "Thân thủ nam tử kia thật sự quỷ dị, rõ ràng trên người hắn không có lấy một tia hơi thở của người tập võ, vậy mà từng chiêu từng thức dồn ép người đến không còn đường lui, nếu không phải may mắn trời tối, sợ rằng ta sẽ không thể về được đây.

Trong đầu Mạnh Tân Di thoáng hiện lên cảnh tượng vừa rồi, khi nàng đang nghênh chiến cùng nam tử áo đen, thân ảnh bạch sam đang đứng ở cửa sân kia tựa như quỷ mị, an tĩnh nhìn, thật giống như đang không tiếng động mà điều khiển hắc y nam tử, càng về sau, hắc y nam tử ra tay càng thêm tàn nhẫn, ngay lúc bả vai bị người kia đâm thủng, còn cho rằng mình sẽ chết, bất chợt không hiểu vì sao lúc đó hắc y nam tử lại dừng tay, tựa như người đang điều khiển hắn đột ngột buông lỏng, hai cánh tay vô lực rũ xuống bên người.

"A."

Nàng vĩnh viễn cả đời đều sẽ không quên, tử vong kề cận, ánh mắt như rắn độc của bạch y nam tử, cùng với một tiếng châm biếm lạnh lẽo như có như không phiêu tán trong màn đêm u tối tĩnh mịch.