Thẩm Diêu Tinh quan sát một nam hai nữ cách đó không xa, sốt ruột "Aiiii" một tiếng, dưới chân dồn lực, trực tiếp từ mặt đất nhảy lên ngói nhà, tính toán dùng đường tắt để quay lại khách điếm
Nàng nhẹ nhàng mà vượt lên nóc nhà, đương lúc lướt ngang qua những người đó, ánh mắt bát quái vẫn là không nhịn được mà liếc mắt nhìn xuống, ở đó một thiếu niên vận áo bào hoàng sắc đang bị hai nữ nhân thân hình cao lớn chặn lại. Bộ dạng của hai nàng ta vô cùng dữ tợn, từng luồng cơ bắp trên cánh tay thô tráng hằn lên rõ ràng trên xiêm y.
Nếu không phải nhìn thấy đặc trưng giới tính từ bộ ngực của các nàng, Thẩm Diêu Tinh thật sự không thể phân biệt được nam nữ, ít nhất từ sườn mặt mà nhìn, dáng người kia đặt ở thế giới hiện đại chỉ có kẻ cơ bắp mới có.
Thẩm Diêu Tinh đột nhiên dừng lại, mặt đầy hứng thú mà đứng ở nóc nhà, xem xét trận kịch hay này.
Ba diễn viên đang trầm mê trong vở diễn hoàn toàn không biết có người thứ tư xuất hiện, hai nữ hán tử thần sắc dâʍ đãиɠ đũa giỡn thân thể thiếu niên, ánh mắt vẩn đυ.c không kiêng dè mà đánh giá, nói lời thô tục.
Thiếu niên áo vàng hoa mai cắn chặt môi, tay cầm một cây roi dài run rẩy, cuối cùng vẫn là nhịn không được, hướng hai người nọ quất tới, quỹ đạo linh hoạt tựa như xà, đáng tiếc lực đạo vẫn còn yếu chút.
Hai nữ hán tử kia cũng không phải là người ăn chay, trong đó người cầm chùy, một kẻ dùng rựa, thậm chí còn không cần tới binh khí, cũng có thể nhẹ nhàng tránh thoát, một tả một hữu hướng về thiếu niên đánh xuống.
Thiếu niên đột nhiên vận lực dưới chân, dùng một cú lộn ngược đẹp mắt tránh được đòn tấn công của hai người nọ, vung mạnh cổ tay hai lần, chiếc roi dài đã đánh xuống khuôn mặt bọn họ, tạo thành hai đạo vệt đỏ.
"Phụt" Thẩm Diêu Tinh trên nóc nhà không nhịn được mà phát ra tiếng.
Hai nữ nhân kia cũng là không dự đoán được, sửng sốt, trong đó bỗng nhiên một người lại liếʍ liếʍ khóe miệng, biếи ŧɦái cười lớn, giống như vừa được tiêm máu gà, hưng phấn dị thường: "Đánh hay lắm! Ta liền thích như vậy!"
????? Thẩm Diêu Tinh đang ở trên nóc nhà cũng là một mặt ngọa tào, chuyện này, không ngờ được người này lại còn có sở thích độc đáo như vậy
Nữ nhân M cười dữ tợn, liếc mắt ra hiệu nữ nhân còn lại, chỉ thấy nàng kia đột nhiên nhắm về thiếu niên mà đánh, khi thiếu niên đang hướng nàng đánh ra roi dài thì nữ nhân máu M bên sườn bất chợt tăng tốc, đồng tử thiếu niên co rút, tính toán thay đổi phương hướng của roi thì đã quá muộn, thân thể mảnh khảnh bị ấn ngã xuống đất.
Hai ác nhân giống như lang hổ chịu đói đã lâu, cũng mặc kệ nơi đây là đâu, trực tiếp nhào qua, xé nát xiêm y thiếu niên, dù cho thiếu niên ra sức giãy giụa đều không có ích gì.
Hai bên đường phố không thiếu một hai người đi đường, nhưng thấy chuyện thế này cũng chỉ có thể cắn răng dời đi ánh mắt, chẳng sợ trong lòng khó chịu, cũng không có năng lực tiến lên cứu giúp, khi loại chuyện này ở Thái Chu thành mà phát sinh, bọn họ chỉ có thể âm thầm đem trách nhiệm đổ lên trên những nam tử bị hại đó, trách móc người bị hại mặt trời đã xuống núi còn ở trên đường phố du đãng, cũng thấy được ngươi không phải là loại nam tử tốt đẹp gì!
Thẩm Diêu Tinh ở nóc nhà lạnh mắt mà nhìn hết một màn này, một hành trình này những chuyện này đúng thật là không hiếm, có thể thấy được những người đó trắng trợn táo bạo đến bước nào.
Tiếng kêu la thảm thiết dần dần trở nên tuyệt vọng, xiêm y trên người đã sớm chỉ còn lại một khối nội khố*, từ hốc mắt chảy xuống một giọt nước mắt, đương lúc hắn muốn cắn lưỡi tự sát, quyết không để hai con ác quỷ kia đạt được mục đích, đột nhiên hai ả ta không một tiếng động mà ngã sang một bên, bên tai nghe được tiếng vang của đá chạm đất.
*qυầи ɭóŧ thời xưa
Thiếu niên nhất thời chưa kịp phản ứng lại, hai mắt đẫm lệ mông lung mà ngơ ngác, cho đến khi cảm nhận được một tia lạnh lẽo mới ngồi dậy, mở to hai mắt đẫm lệ nhìn hai ả nữ nhân đang chết ngất, mới cuống quýt nhặt những mảnh vải rách trên đất che lại thân thể.
"Aiiii!"
Trên đỉnh đầu truyền một giọng điệu thiếu kiên nhẫn, thiếu niên áo mai ngẩng đầu, lúc này nguyệt đã dâng cao, vừa vặn treo ngay sau lưng của thiếu nữ, trăng bạc tựa giấy trắng, phác họa lên người nàng một đường cong mỹ lệ, không thấy rõ dung mạo, chỉ là âm sắc lại đặc biệt rõ ràng
"Ngươi như thế nào có thể ngốc như vậy, quần áo đã đã bị xé nát ngươi còn cầm lấy che lên người, có thể che được cái gì chứ? Bên cạnh không phải còn có sẵn hai bộ sao, tùy tiện cướp một kiện áo không phải liền được."
Thiếu niên cắn môi dưới không hề hé răng, hai tay vẫn như cũ gắt gao túm lấy xiêm y sớm rách nát, hít hít mũi, ngửa đầu nhìn về thân ảnh đằng kia, khàn khàn hỏi: "Vừa rồi... Là tiểu thư đã cứu ta?"
"Không phải ta." Thẩm Diêu Tinh trả lời nhanh chóng, tay chỉ tùy tiện vào một hướng: "Người cứu ngươi vừa rồi đã đi hướng kia?"
Thiếu niên hiển nhiên có chút không tin, rũ đầu, mềm mại mà nói một tiếng đa tạ.
"Chậc." mắt thấy hắn không tin, Thẩm Diêu Tinh có điểm khó chịu, không để ý đến hắn nữa, dùng khinh công rời đi tại chỗ.
Thiếu niên còn muốn nói gì thì đã thấy nàng rời đi, hắn ngơ ngác nhìn mái nhà một lúc lâu, có chút mất mát gục đầu xuống, dùng vải vụn che lại ngực, nhìn hai nữ nhân đang ngất lịm, hắn cắn chặt răng, bắt đầu cởϊ áσ ngoài của một người.
Sau khi quay lại khách điếm, Thẩm Diêu Tinh bắt đầu cảm thấy đói bụng, mua hai phần đùi gà, theo chỉ dẫn của chưởng quầy tìm đến hai căn phòng ở Mạnh Diêu Tinh đặt, chỉ là nàng gõ cả hai cánh cửa đều không thấy ai đáp lại, cũng mặc kệ, trực tiếp đẩy cửa bước vào, đem đùi gà soạn lên bàn rồi ăn.
Thẩm Diêu Tinh đúng là kiểu người không thịt không vui, nói trắng ra đối với nàng mà nói, những việc như không nơi ở không vui vẻ đều không quan trọng, chỉ cần có thịt ăn là được.
Đương lúc nàng còn đang cảm thán về vẻ đẹp của nhân sinh, thì Mạnh Tân Di bỗng từ cửa sổ nhảy vào, tay che lại bả vai, mặt tái nhợt, lảo đảo dựa vào phía bậu cửa, dù cho bàn tay đang che chở vết thương cũng không có cách nào ngăn lại dòng máu đỏ đang trào ra từ những kẻ tay.
Thẩm Diêu Tinh cả kinh, bất chấp dầu mỡ trên tay, bước nhanh lại đỡ nàng: "Ngươi làm sao vậy!"
Không hỏi nhiều, Thẩm Diêu Tinh ngay lập tức nhảy ra cửa sổ định đi tìm lang y, nhưng góc áo đã bị nữ nhân nắm lấy, lời nói suy yếu pha lẫn bất đắc dĩ: "Đã muộn như vậy làm gì còn lang y cho ngươi tìm về, chút vết thương nhỏ không cần tốn công, ngươi giúp ta thoa một chút dược là được."