Nàng Một Mình Ở Giang Hồ (Nữ Tôn)

Chương 6: Phong Ba Ở Khách Điếm

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Diêu Tinh liền muốn đưa Mạnh Tân Di đi xem đại phu, nhưng người này đối với thương thế của bản thân căn bản không thèm để ý, vẻ mặt bình tĩnh điềm nhiên, ngược lại Thẩm Diêu Tinh lại làm cho bản thân ra một thân mồ hôi.

"Vết thương của ta thật sự không có gì đáng trở ngại, không cần phiền toái như vậy, liền tính nếu thật sự đi xem đại phu, dược nàng kê cũng chưa chắc có hiệu quả như dược của ta được." Mạnh Tân Di có phần gian nan mà phủ thêm áo ngoài, nhẹ nhàng cùng nàng giải thích.

Ở giang hồ phiêu bạc nhiều năm như vậy, nặng nhẹ thương tích nàng đều đã chịu qua, còn có những vết thương sâu hơn đã trở thành vệt sẹo lưu trên làn da, việc như vậy sớm đã trở thành thói quen của nàng từ lâu.

Thẩm Diêu Tinh nghiến răng, đôi mắt nảy lửa nhìn Mạnh Diêu Tinh, này thật đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã vội mà. Phi, phi! Nàng không phải là thái giám!

"Không muốn xem liền quên đi!" Nói xong liền cực kỳ có cốt khí mà xoay người đi khỏi phòng, chỉ là không đến một hồi liền quay trở lại, bản mặt thối cực kỳ: "Ăn hay không ăn!"

Mạnh Tân Di nỗ lực kiềm lại ý cười dâng ở khóe môi, nhẹ giọng ho, gật đầu nói: "Cùng nhau đi."

Hai người đi xuống đại sảnh ở lầu trệt của khách điếm tìm một chỗ ngồi, nơi này cũng không ít người, có nam có nữ, mỗi người đều mang bên mình một món vũ khí. Mạnh Tân Di bất động thanh sắt mà đánh giá một vòng, thấp giọng nói: "Xem ra thanh thế của trận đại hội đoạt bảo lần này không nhỏ, nhân sĩ khắp nơi đã bắt đầu tập trung ở Thái Chu Thành."

Thẩm Diêu Tinh không chút biểu cảm tiếp tục xé màn thầu ăn, không rên một tiếng, cũng không quá để ý.

Thấy thế, Mạnh Tân Di cũng không nói nữa, dư quang thỉnh thoảng đánh giá, chỉ cảm thấy bộ dạng lúc tức giận của người này cực kỳ giống những tiểu công tử ngoài kia.

Bàn kế bên đột nhiên xảy ra tranh cãi, Thẩm Diêu Tinh đang ăn màn thầu cũng nhíu mày, cảm giác thật sốt ruột, cmn sáng tinh mơ các ngươi liền cãi lộn, không thể để người khác bình yên mà ăn một bữa sáng sao?

Âm thanh xung đột cách vách* ngày càng có xu hướng trở thành một trận động thủ bùm bùm, tiếng chén dĩa rơi xuống đất không dứt vang bên tai, dù cho chưởng quầy van nài khuyên bảo cũng không chút tác dụng, những người khác trong khác điếm bắt đầu trở nên ồn ào theo, hiện trường cực kỳ hỏng bét, chỉ có Mạnh Tân Di bên này cực kỳ an tĩnh.

*kế bên

Trên thực tế Thẩm Diêu Tinh vẫn luôn nhẫn nại, nàng thật sự bị loại cảnh tượng ầm ĩ này phiền chết, đồ ăn cùng mâm dĩa không ngừng rơi vào màng nhĩ, thậm chí còn có một nữ nhân đυ.ng phải vai của nàng.

Bàn tay đang bóc màn thầu chợt khững lại, tâm tình vốn không xong từ lâu, giờ phút này nàng hận không thể quay đầu bóp nát cái đầu của người nọ.

Mà nữ nhân đó vẫn đang mắng chửi không ngừng, Thẩm Diêu Tinh thong thả quay đầu, nặn ra một nụ cười "ngoài cười nhưng trong không cười", cực kỳ dịu dàng nói: "Đại tỷ, ngươi cẩn thận một chút."

Nào ngờ nữ nhân đó thấy nàng da thịt non mịn, lập tức liền cho rằng nàng là người dễ khi dễ, trừng mắt chửi ầm lên: "Cẩn thận con mẹ ngươi!!"

Nước miếng tựa như hạt mưa phun vào mặt của của Thẩm Diêu Tinh, nàng nhắm mắt lại, màn thầu trên tay bị nắm vỡ ra, trợn mắt cầm lấy khăn tay Mạnh Tân Di đưa qua lau lau mặt: "Nói chuyện thì nói chuyện, có thể hay không đừng phun nước miếng..."

Nữ nhân vốn là do bị đẩy ngã mà cảm thấy mất mặt, trong lòng hậm hực, hiện tại vừa lúc gặp được quả mềm hồng*, tất nhiên sẽ không bỏ qua, vừa nâng tay định tát qua, lại chợt cảm thấy hoa mắt, tay tát không khí, chỉ thấy người lúc nãy còn đang ngồi lau mặt đã không còn bóng dáng.

*Người nhìn yếu đuối, dễ bị bắt nạt.

Đang định xoay người rời đi, trên đầu bỗng cảm thấy nặng xuống, cả khuôn mặt bị úp lên mặt bàn.

Nữ nhân trừng lớn mắt, hoàn toàn không biết người này từ khi nào đã ở sau lưng của mình, phản ứng lại liều mình giãy giụa, nhưng dù cho đôi tay quơ loạn đều không thể trốn thoát.

Cảnh tượng có chút hài hước, chỉ thấy một thiếu nữ thoạt nhìn còn chưa cập kê nhẹ nhàng đem một nữ nhân thô kệch ấn xuống bàn, đặc biệt là nữ nhân đó dường như còn không thể tránh thoát, người trong khách điếm hai mặt nhìn nhau, đột nhiên cười vang lên.

Trong đó người cười to nhất là kẻ vừa cùng nữ nhân kia tranh chấp: "Tiêu Cửu sao? Không phải vừa rồi ngươi rất có năng lực sao, như thế nào bây giờ đến cả một tiểu oa nhi cũng đều không thể đối phó được?"

Nữ nhân bị gọi là Tiêu Cửu đỏ mặt, nhưng tránh thoát không được, chỉ có thể mắng mỏ để vãn hồi lại mặt mũi, lời nói quá khó nghe làm Mạnh Tân Di nhíu mày, nhanh chóng ném một chiếc màn thầu qua để chặn miệng nàng lại.

Cùng lúc đó Thẩm Diêu Tinh cũng buông lỏng tay, nhấc chân đá vào bụng của nàng ta, đem người đá ra một khoảng cách.

Nữ nhân được tự do, giận đỏ mắt, từ trên mặt đất bò dậy, chộp một thanh đao trên bàn chém về phía nàng. Thẩm Diêu Tinh đảo sang một bên, nhẹ nhàng tránh thoát, lập tức gập đầu gối lần nữa đá vào bụng ả ta, lần này vận nội công, nữ nhân bị đau khom lưng, một tay che bụng, phẫn hận nhìn kẻ làm nàng mất mặt. Một tay cầm lấy một cái mâm ném về phía Thẩm Diêu Tinh, tay còn lại năm chặt đại đao chém đến.

Thanh đao lạnh lẽo mang theo hàn quang mà đến, sát ý hiển lộ, rõ ràng muốn chém ra mạng người. Đôi mắt Thẩm Diêu Tinh híp lại nghiêm túc, lộn nhào một cái, tránh thoát một đao, tiếp đến lại đá vào khuỷu tay của ả ta, "Leng keng" một tiếng, đao đã trượt khỏi tay rơi xuống sàn, thuận thế duỗi thẳng đầu gối lại đạp vào khuôn mặt của ả, một chuỗi động tác lưu loát liền mạch, nữ nhân liên tiếp bị đẩy lùi ra vài bước, ngã ngồi trên mặt đất, từ mũi chảy ra một dòng máu tươi, cả người nhìn có chút ngốc nghếch.

Khách điếm giờ phút này cũng là an tĩnh như gà, quần chúng đều bị tốc độ ra tay của thiếu nữ làm cho bất ngờ. Vốn cho rằng còn có thể xem một tràng kịch hay, không nghĩ đến nhanh như vậy đã kết thúc, quá trình còn khá nhẹ nhàng.

Thẩm Diêu Tinh chậm rì rì mà nhặt thanh đao từ trên mặt đất lên, liếc mắt nhìn về nữ tử còn đang ngồi bệt dưới sàn, thấy nàng lộ ra vẻ sợ hãi, cảm thấy có chút muốn cười, rất là hảo tâm mà đem đao thả xuống trước mặt cho nàng: "Đao, trả lại cho ngươi."

Âm thanh đao kiếm chạm đất làm nữ nhân sợ đến mức run lên, bộ dáng như chim sợ cành cong so sánh với vẻ kiêu ngạo vừa rồi mà nói có chút khôi hài.

Thẩm Diêu Tinh nói xong cũng không để ý người kia nữa, quay đầu nhìn Mạnh Tân Di còn đang ăn cơm: "Ngươi ăn xong tự mình đi nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài ăn." Bên ngoài còn an tĩnh hơn nơi này nhiều.

Mạnh Tân Di khóe mắt xem khuôn mặt bị máu mũi nhiễm hồng đằng kia, nhẹ gật đầu.

Cho đến khi thiếu nữ hoàn toàn rời khỏi khách điếm, những người xung quanh mới bắt đầu sôi nổi nghị luận.

"Các ngươi nhìn thấy tốc độ ra tay của nàng sao? Ta còn cho rằng bản thân hoa mắt rồi!"

"Cô nương kia là người phương nào? Thân thủ thật sự lợi hại."

"Ta cũng không biết, ta còn cho rằng người ta là thiên kim tiểu thư đi du ngoạn đấy, dáng vẻ non nớt thật sự..."

Mạnh Tân Di rũ mắt, nhấp một ngụm trà nóng, tầm mắt dừng ở màn thầu bị niết thành một nắm nằm trên bàn, hai người quan hệ tuy không tồi, nhưng nàng đối với lai lịch của vị bằng hữu này cũng là một mảng mù mờ, không khỏi sinh ra vài phần tò mò.

Ra khỏi khách điếm, Thẩm Diêu Tinh liền đi khắp nơi lựa chọn món ăn, sắc trời sáng bừng, trên đường phố từng quầy hàng đều đã lục tục bày biện, nàng ngồi vào một gánh nhỏ kêu một phần hoành thánh, vừa ăn vừa quan sát người đi lại trên đường.

Thái Chu thành cùng với Kinh thành bất đồng*, tụ tập ở đây đều là những lãng khách phiêu bạt giang hồ, bất kể nam nữ đều ăn mặt tương đối phong trần, thoải mái. Không giống với những nam nhân ở Kinh thành, ăn mặc rườm rà, mỗi người ra cửa đều phải mang theo mạng che mặt.

*Khác biệt, không giống nhau.

Trong đầu đột nhiên nhớ đến hình ảnh nam nhân trang điểm nùng liệt phấn trắng ngày đó, yết hầu vừa mới nuốt xuống một ngụm hoành thánh lại có xúc động muốn nôn, Thẩm Diêu Tinh rùng mình, vội vã xua đi những ký ức cay mắt đó.

"Lão bản, cho ta một chén mỳ nước."

Âm thanh thanh thúy dễ nghe của thiếu niên vang bên tai, Thẩm Diêu Tinh nhìn lên, chỉ thấy một người mặt trường bào màu vàng cam đang ngồi ở bàn kế bên, vừa vặn đối mặt với nàng, Thẩm Diêu Tinh nhìn khuôn mặt hắn, cảm thấy có điểm quen mắt.

Có lẽ là do ánh mắt của nàng quá mức trực tiếp.Thiếu niên ngước mắt, đầy nghi hoặc nhìn qua. Có điều lại chỉ thấy một đỉnh đầu đen như mực. Hắn chớp chớp mắt, người này đói như vậy sao, mặt đều phải chôn vào chén rồi.

Xin lỗi các bạn rất nhiều, thời gian qua mình bận quá nên không thể edit truyện, thời gian tới đây mình sẽ cố gắng ra chương mới, mong các bạn ủng hộ ạ.