Cậu và Phong Cữu vốn cũng không phải là đồng đội, cậu chỉ vô tình giúp đỡ Phong Cữu một tay, Phong Cữu lại vẫn luôn che chở cho cậu, nhưng về bản chất cậu chỉ là kẻ vướng víu Phong Cữu, Phong Cữu muốn làm gì căn bản không nói với cậu.
Hai người chỉ là bị buộc phải kết đội đồng hành trên hòn đảo này, Phong Cữu luôn giữ im lặng đặt cậu vào trong phạm vi bảo vệ của anh, nhưng suy cho cùng cậu cũng không phải đồng đội của anh.
Cậu vẫn phải nghĩ cách tìm đồng đội của mình mới được.
Đợi Phong Cữu đi rồi, Thời Cẩn gắng sức điều chỉnh tư thế trên chiếc giường nhỏ cũ nát, loay hoay quang não trên cổ tay.
Trong cả căn phòng, nguồn sáng duy nhất chính là quang não trong tay cậu, ánh sáng màu lam bạc từ màn hình chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Thời Cẩn, Thời Cẩn run rẩy bàn tay dính đầy vết máu ấn từng cái từng cái lên ‘danh bạ người nhà’ bên trên quang não.
Nửa tháng trước, Thời Cẩn cùng với anh hai, em tư và bạn thân của mình, bốn người cùng nhau tổ đội tham gia ‘diễn tập của học viện quân đội’, kết quả nửa đường xảy ra vấn đề, khi phi thuyền hạ cánh xảy ra trục trặc, bạn của Thời Cẩn tử vong tại chỗ, bản thân Thời Cẩn bị thương nặng, buộc phải từ bỏ thi đấu trở về phi thuyền.
Nhưng Thời Cẩn không trở về, bởi vì phi thuyền hỏng hóc, chỉ có hai khoang độc lập có thể bay trở về —— nhưng bọn họ lại có ba người.
Anh hai và em tư của Thời Cẩn đã bỏ lại cậu rời đi sau cuộc cãi vã gay gắt với cậu.
Nếu như là trước đó, chắc chắn Thời Cẩn sẽ không cúi đầu, nhưng bây giờ Thời Cẩn sắp không kiên trì được nữa rồi, hoàn cảnh nơi này của cậu thật sự rất gian khổ, mà Phong Cữu cũng đã chịu rất nhiều thương tổn.
Cậu do dự phát tín hiệu cho anh hai trên danh bạ, nhưng anh hai vẫn luôn không nhận.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Thời Cẩn phát tín hiệu cho một người khác bên trên danh bạ.
Em tư của cậu, cũng chính là Thời Dược có quan hệ tồi tệ nhất với cậu.
Nói là anh hai và em tư của cậu, nhưng thật ra cậu cũng mới quen bọn họ được mấy tháng —— ngay tại ba tháng trước, Thời Cẩn mới biết mình là con của nhà họ Thời, cậu tìm tới cửa nhà họ Thời, cho rằng mình có nhà rồi, nhưng người nhà họ Thời lại không hoan nghênh cậu.
Cậu nhạy bén phát hiện, tất cả mọi người trong nhà đều duy trì mặt ngoài bình yên, nhưng thực chất đều đang lén lút nhằm vào cậu.
Thứ đồ cậu thích, mẹ muốn lấy đi cho em tư, cơ giáp cậu khó khăn lắm mới lấy được, anh hai muốn lấy đi đưa cho em tư, chỉ cần cậu hơi tỏ ra bất mãn chút thôi là mọi người lại quở trách cậu.
“Em trai mày thích, mày cho em trai thì có sao?”
“Mày đừng có mà tranh với Thời Dược, mày làm anh thì nên cho thằng bé.”
Cũng bởi vì đối xử chênh lệch như vậy mà quan hệ giữa Thời Cẩn và em tư càng ngày càng kém.
Thời Cẩn muốn có một mái nhà, cho nên cậu vẫn luôn chịu đựng, muốn giữ gìn mối quan hệ với bọn họ.
Lần này học viện quân đội bọn họ tham gia diễn tập, sinh viên toàn trường tự nguyện tổ đội, Thời Cẩn mang theo bạn mình tổ đội với anh hai em tư, tạo thành một nhóm bốn người, nửa đường bởi vì Thời Dược sơ suất mà xảy ra bất trắc, bạn của Thời Cẩn tử vong tại chỗ, ba người bọn họ lưu lạc đến hoang đảo của tinh cầu hoang phế.
Bởi vì bạn của Thời Cẩn tử vong, cho nên Thời Cẩn nảy sinh xung đột rất lớn với Thời Dược, Thời Cẩn đấm Thời Dược một phát.
Lúc ấy anh hai rất tức giận, mang theo Thời Dược lấy đi tất cả vật tư cùng với hai khoang độc lập an toàn rời đi, bỏ lại Thời Cẩn đã bị thương nặng.
Về sau, Thời Cẩn gặp được Phong Cữu, vậy mới giữ được một mạng.
Bởi vì là bọn họ đang tham gia diễn tập quân sự, cho nên quyền hạn của quang não đã bị hạn chế, bọn họ chỉ có thể cầu cứu người cùng đội, quyền rút lui khỏi tranh tài thuộc về đội trưởng, cũng chính là trong tay anh hai, cho nên cho dù Thời Cẩn muốn rời khỏi tranh tài, gọi huấn luyện viên tới cứu mình, cũng chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh hai mình.
Nhưng anh hai vẫn luôn không để ý đến cậu.
Trong nửa tháng qua, đây là lần đầu tiên Thời Cẩn gửi tín hiệu cho em tư.
Đã đến thời khắc sống còn, cậu thật sự không thể chú ý nhiều như vậy.
Cậu muốn sống tiếp.
Cậu vốn cho rằng em tư cũng không muốn nhận tín hiệu của mình, nhưng cậu không ngờ mình vừa gọi đến, em tư đã lập tức nhận.
Thời Cẩn đang định nói chuyện, lại chỉ nghe thấy tiếng nói của anh hai từ bên kia truyền đến.