Thiếu Gia Thật Vạn Người Ghét Sống Lại Rồi!

Chương 1.3: Thiếu gia thật giả (3)

“Thời Dược, không cần để ý đến đồ ti tiện đó, cậu ta chính là muốn tranh giành với em, cũng không nhìn lại xem mình là cái dạng gì, kẻ thấp hèn lớn lên trong cô nhi viện mà cũng dám so với em.”

“Cũng chỉ bởi vì cha là thượng tướng, trong nhà không thể xuất hiện tai tiếng gì, nếu không sớm đã đuổi cậu ta ra ngoài rồi! Bây giờ anh vừa thấy cậu ta là buồn nôn.”

“Từ trước đến nay anh chưa bao giờ coi cậu ta là em trai, lúc trước cậu ta vừa nghe nói mình là người nhà họ Thời đã lập tức vui vẻ tìm đến tận cửa, nhìn vẻ mặt kia, chẳng phải chính là vì nhà chúng ta giàu có sao?”

Một loạt lời nói truyền vào trong tai, Thời Cẩn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Anh hai cậu nói cái gì vậy?

Ti tiện gì cơ? Sao anh hai có thể gọi cậu như vậy!

“Bỏ đi, anh hai.” Sau đó, bên kia quang não truyền đến tiếng nói của Thời Dược, nhẹ nhàng mà mang theo bất đắc dĩ: “Bởi vì em mà anh ba lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, anh ấy chán ghét em là điều bình thường, vừa nghĩ tới anh ấy cũng là người nhà họ Thời, em liền không cách nào chán ghét anh ấy giống như anh ấy chán ghét em.”

Dừng một chút, Thời Dược lại nói: “Đúng rồi, anh hai, gần đây anh ba có liên lạc với anh không? Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ?”

“Không cần phải để ý đến kẻ ngoại lai đó, đồ ti tiện đó da dày thịt béo, tinh thần thể của cậu ta chính là hươu trắng hiếm thấy, lại nói, bản thân cậu ta là lính quân y, còn không chữa được cho mình sao? Chết thì chết thôi, càng bớt việc!”

Kẻ ngoại lai.

Lưu lạc nhiều năm như vậy.

Chết thì chết thôi, càng bớt việc.

Từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai Thời Cẩn, Thời Cẩn chỉ cảm thấy cuống họng ngai ngái, trước mắt cậu tối sầm, đau đớn từ nơi l*иg ngực truyền đến.

Hóa ra, người nhà họ Thời vẫn luôn chán ghét cậu, mặt ngoài coi cậu là con cái nhà họ Thời, trong lòng lại luôn cho rằng cậu là kẻ ngoại lai, cho rằng cậu đến giành đồ của Thời Dược.

So với cậu, bọn họ càng quan tâm Thời Dược mà bọn họ tự tay nuôi nấng hơn.

Cha của cậu để ý đến thanh danh của mình, cho nên lựa chọn giữ cậu lại, nhưng cũng không chấp nhận cậu.

Anh hai chán ghét cậu, cho nên sẽ che chở Thời Dược vô điều kiện, trực tiếp mang theo Thời Dược rời đi, mà vứt bỏ cậu lại nơi này.

Trước mắt Thời Cẩn bắt đầu xuất hiện bóng chồng, trái tim cậu đau như sắp nổ tung.

Cậu cho rằng mình đã có một ngôi nhà, luôn luôn nhường nhịn, lại không ngờ rằng bị tất cả mọi người coi như cây đinh gai mắt.

Tiếng nói từ trong quang não truyền ra nhỏ đi và xa dần, Thời Cẩn đột nhiên run rẩy, cậu cảm giác được cơ thể của mình đang gắng gượng giãy giụa cuối cùng, cậu sắp chết rồi sao?

Chết thì chết đi, dù sao thì nhà họ Thời đều chán ghét cậu, nếu có kiếp sau, cậu tuyệt đối không muốn ——

Trước khi chết, hình như Thời Cẩn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cậu nhìn thấy Phong Cữu chạy trở về, thở hổn hển bên tai cậu, không ngừng bóp nát trái cây chua chát, rót nước trái cây vào trong miệng cậu, nhưng đều vô dụng.

“Thời Cẩn!” Cằm của cậu bị tách ra, nghe thấy tiếng gầm nhẹ đầy nôn nóng vang lên bên tai: “Ăn đi!”

Nước trái cây chua chát khiến cậu sặc một cái, chẳng biết vì sao, cậu lại muốn cười.

Cậu sắp chết rồi.

Chỉ là không ngờ rằng, trước khi chết, người ở bên cạnh cậu, liều mạng muốn cứu mạng cậu, lại là một bạn học mà cậu chỉ biết tên.

Mà anh trai cậu luôn nghĩ tới lại chỉ hận sao cậu không chết đi cho rồi.

Cơ thể dần dần mất đi tri giác, Thời Cẩn nặng nề nhắm nghiền hai mắt.

Cậu tưởng rằng sau khi chết sẽ cảm thấy xung quanh sẽ dần chìm vào yên tĩnh, nhưng không ngờ mình vừa nhắm mắt, xung quanh trái lại trở nên náo nhiệt hơn.

Tiếng ồn ào không ngừng chui vào trong tai cậu, Thời Cẩn chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong một khoảnh khắc, Thời Cẩn bỗng trở mình bật dậy!

Chết cũng không cho người ta được chết thoải mái sao!

Kết quả vừa trở mình, Thời Cẩn trực tiếp nhào vào không trung, cậu ‘uỵch’ một tiếng ngã xuống đất, ngơ ngác mấy giây, Thời Cẩn đột nhiên đứng bật dậy.

Đập vào mắt là một phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, một giường một bàn, cửa sổ hé mở, ánh mặt trời rạng rỡ và gió nhẹ luồn qua cửa sổ tiến vào trong phòng, Thời Cẩn sững sờ chốc lát, cúi đầu xem xét, phát hiện người mình mặc trang phục tác chiến màu đen, chân cũng đi giày tác chiến màu đen.

Thời Cẩn sửng sốt mấy giây, cúi đầu xem quang não của mình.

Ngày 15 tháng 3 năm 125 Tinh lịch.

Cậu trùng sinh về hai mươi ngày trước!

Ngày vẫn chưa đến tinh cầu hoang phế tham gia diễn tập của học viện quân sự!

Thời Cẩn theo bản năng vỗ mạnh một cái vào người mình, cảm giác chân thực khiến cậu mờ mịt chốc lát, nhưng cậu cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì lúc này đây, cánh cửa phòng cậu bị đập vang bộp bộp.

Thời Cẩn bỗng nhiên nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Hôm nay, anh hai và em tư của cậu nảy sinh tranh đấu gay gắt nhất từ trước đến nay với bạn của cậu.

“Bộp bộp bộp! Thời Cẩn!” Bên ngoài cửa phòng, tiếng nói tức giận của anh hai truyền vào: “Cút ra khỏi phòng xem bạn mày đã làm chuyện tốt gì này!”