Thiếu Gia Thật Vạn Người Ghét Sống Lại Rồi!

Chương 1.1: Thiếu gia thật giả (1)

Tối ngày 5 tháng 4 năm 125 Tinh lịch.

Chạng vạng dày đặc, một hòn đảo không biết tên trên tinh cầu hoang phế dần bị bóng đêm bao phủ, trong đêm tối con người và động vật biến dị ra sức rít gào, những cành cây màu đen đung đưa dưới ánh trăng khuyết, trên mảnh đất bị ô nhiễm phóng xạ này vẫn còn một căn phòng nho nhỏ.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ và một chiếc ghế, một thiếu niên gầy gò co quắp bên trên giường gỗ, cả người thiếu niên tràn đầy vết máu, đắp một chiếc chăn mỏng manh, hai mắt nhắm nghiền không rõ sống chết.

‘Két’ một tiếng vang nhỏ, một bóng người cao lớn từ ngoài cửa tiến vào.

Trên người anh mặc trang phục chiến đấu quang ly tử ôm sát cơ thể màu đen như mực, đầu đội mũ sắt, bên dưới trang phục chiến đấu là những đường nét cơ bắp rắn chắc, trong tay anh cầm một cây quang đao, trên quang đao vẫn còn vết máu đen sẫm.

Tiếng động của mở cửa hấp dẫn sự chú ý của Thời Cẩn ở trên giường, Thời Cẩn gắng sức ngẩng đầu lên, cậu vừa định mở mắt ra đã cảm giác thấy cằm bị người ta bóp mở, trái cây màu đen bị bóp nát bên ngoài môi cậu, nước trái cây chua chát trực tiếp chảy xuống cổ họng của cậu, Thời Cẩn vô thức ngửa đầu nuốt xuống.

Đây là trái cây biến dị mọc lên trong phóng xạ, có thể ăn được, cũng là thứ duy nhất có thể ăn bên trong cánh rừng này, nhưng bởi vì thịt quả cứng rắn, cho nên nhai rất phí sức, mà bây giờ Thời Cẩn căn bản không nhai nổi, chỉ có thể uống nước như vậy.

Mấy ngụm nước trái cây xuống bụng, Thời Cẩn tỉnh táo hơn chút, cậu hơi mở mắt ra, nhìn thấy người đang nửa ngồi ở trước giường.

“Anh, Phong Cữu, anh ăn.” Thời Cẩn cố gắng gạt ra mấy chữ từ trong cổ họng.

Đối phương đưa tay mở màn hình ánh sáng trên khuôn mặt của chiếc mũ sắt tối màu.

Bên dưới mũ sắt chính là một khuôn mặt lạnh lẽo và dữ tợn.

Anh có một đôi mắt tàn ác nặng nề, mũi thẳng môi mỏng, cái cằm thon gọn, làn da màu lúa mạch, từ giữa lông mày đến má phải có một vết sẹo màu đỏ sậm dữ tợn, khiến cho thoạt nhìn mắt phải của anh nhỏ hơn mắt trái một chút, trông thế nào cũng là dáng vẻ rất khó dây vào.

Anh cũng không để ý gì nhiều, ngẩng đầu, nhét thịt quả đã bị bóp nát trong tay vào trong cổ họng.

Phong Cữu vừa giơ tay lên thế này, Thời Cẩn liền ngửi được mùi máu tươi.

“Anh đừng ra nữa.” Thời Cẩn nghiêm mặt, dùng giọng điệu tức giận thuyết phục: “Nhiệm vụ sớm muộn gì cũng có thể làm xong, gấp gáp quá trái lại càng nguy hiểm.”

Cho dù Phong Cữu là chiến binh cấp SSS có chiến lực mạnh nhất Học viện quân đội đế quốc, nhưng cũng không thể ngày đêm ngâm mình trong rừng rậm bên ngoài gϊếŧ người cảm nhiễm, huống hồ Phong Cữu còn không thể triệu hồi tinh thần thể.

Về phần nhiệm vụ, là diễn tập quân sự của Học viện quân sự đế quốc bọn họ.

Cậu và Phong Cữu đều là sinh viên năm ba của Học viện quân sự đế quốc, trường học bọn họ có truyền thống, mỗi năm đều tìm một tinh cầu hoang phế, đặt các sinh viên năm ba lên trên đó thí luyện, giữa các sinh viên được kết nhóm tự do, số lượng từ năm người trở xuống, không có bất kỳ hạn chế nào khác, thời gian diễn tập lên tới một tháng.

Sinh viên thành tích xuất sắc có quyền lợi chọn quân đội, sinh viên thành tích kém căn bản không vào được quân đội.

Tinh cầu mà lần này bọn họ đến là một tinh cầu bởi vì ô nhiễm hạt nhân và phóng xạ hạt nhân mà sinh ra biến dị, dân bản địa nơi này đều biến thành sự tồn tại giống như zombie, động thực vật cũng bắt đầu biến dị, lấy con người làm thức ăn.

Những người này được gọi chung là người cảm nhiễm.

Mỗi một sinh viên đều có chỉ tiêu gϊếŧ người cảm nhiễm, nếu như không đạt được chỉ tiêu, đến năm tư đại học sẽ không cách nào chọn quân đội mong muốn, nếu như vẫn muốn tiến vào quân đội, cũng chỉ có thể lần nữa tham gia diễn tập với sinh viên năm ba.

Nhưng Phong Cữu căn bản không nghe cậu.

Sau khi Phong Cữu bóp chất lỏng của hai trái cây còn lại vào trong miệng Thời Cẩn đồng thời ăn hết thịt quả, anh liền đứng dậy, lại lần nữa đi ra cửa.

Thời Cẩn hít sâu một hơi, muốn triệu hồi ra tinh thần thể để trị liệu cho Phong Cữu, kết quả bởi vì cơ thể quá mức suy yếu mà tinh thần lực tán loạn, không triệu hồi ra được.

Cậu đành phải lần nữa nhìn về phía Phong Cữu rời đi.