Đồng Tuệ đã biết tính khí của Hạ thị, chỉ coi như gió thổi bên tai không thèm để ý, đi sang giúp Liễu Sơ.
Tiêu Ngọc Thiền gọi nàng: "Chị dâu Hai, em đi gọi chị dâu Ba đến ăn cơm, chị trông bếp một lát."
Cô Tiêu: "Không cần dâu, Diệu ca nhi, đi tìm mợ Ba của con, nói là sắp ăn cơm rồi."
Vì có kẹo hồ lô ăn nên cậu bé rất sẵn lòng giúp đỡ, Diệu ca nhi ngoan ngoãn đáp lời, tung tăng chạy đi.
Tiêu Ngọc Thiền: "..."
Tiêu gia đông người, bữa trưa bày hai chiếc bàn thấp, nam nữ ngồi riêng.
Vì mới lo việc cỗ cưới nên dư lại thịt gà, thịt heo còn tươi ngon. Tất cả đều được chế biến, thức ăn rất thịnh soạn.
Diệu ca nhi ăn đầy miệng mỡ, hỏi Tiêu Dã: "Cậu Tư, bao giờ cậu lấy vợ? Cháu còn muốn ăn cỗ nữa."
Tiêu Dã cầm bát cười: "Chờ đi."
Ba người chị dâu đều xinh đẹp như hoa, hắn cũng muốn tìm cho mình một người vợ ưng ý, thà thiếu chứ không ẩu.
Bên phía nữ thì yên tĩnh hơn nhiều, Đồng Tuệ ngồi giữa Liễu Sơ và Lâm Ngưng Phương, âm thầm gắp thức ăn trước mặt.
Có ông cụ Tiêu ngồi ở bàn bên cạnh trấn giữ, Hạ thị không còn gây khó dễ, chỉ múa đũa lia lịa gắp thịt ăn.
Tiêu Ngọc Thiền cũng ăn uống y như vậy nhưng ngoài việc gắp thịt cho bản thân, ả còn phải chăm sóc Diệu ca nhi đang ngồi bên cạnh.
Liễu Sơ nhìn con gái, thử gắp một miếng thịt.
Mới đưa đũa qua, tầm nhìn của Hạ thị đã hướng đến, sắc bén như chim ưng, Liễu Sơ giật mình, như bị bỏng mà đổi hướng, gắp cho con gái một cọng bắp cải chua.
Cô Tiêu nhìn không nổi, liên tục gắp cho Miên Miên ba miếng thịt, sau đó gọi ba người cháu dâu: "Nhanh ăn thêm đi, nhìn các con kìa, đứa nào cũng gầy."
Liễu Sơ mỉm cười, Lâm Ngưng Phương sắc mặt nhàn nhạt, vẫn chỉ gắp rau ăn.
Đồng Tuệ liếc nhìn một lượt bát đũa, gắp cho mình một miếng thịt.
Đồng gia tuy nghèo, nhưng vì là thợ săn nên vẫn thường xuyên được ăn thịt, gia đình cũng không có thói quen trọng nam khinh nữ, có thịt thì mọi người cùng chia nhau ăn.
Đồng Tuệ không phải là thèm ăn, chỉ là không muốn ngay từ đầu đã thuận theo ý Hạ thị, mặc nhiên cho rằng mình không nên ăn thịt.
Nàng không quan tâm Liễu Sơ, Lâm Ngưng Phương nghĩ gì. Sau này nàng chắc chắn sẽ gánh vác những công việc mà mình nên làm, những công việc tương tự như mẹ con Hạ thị. Ai cũng bỏ sức ra như nhau, mẹ con Hạ thị có thể ăn được, thì nàng cũng có thể ăn được, hơn nữa còn ăn một cách ung dung tự tại.
Nhìn thấy Đồng Tuệ mặt không đỏ, tim không đập mà gắp thịt, Hạ thị cười, hướng về phía bàn nam giới khen ngợi: "Vẫn là A Mãn hào phóng, không hề ngại ngùng, không giống như Liễu nhi và Ngưng Phương, lấy chồng lâu rồi mà ăn rau cũng phải để chúng ta khuyên nhủ, khách sáo quá."
Rõ ràng là khen đang Đồng Tuệ, nhưng thực ra là đang ám chỉ người con dâu mới không biết xấu hổ.
Ông cụ Tiêu Mục như không nghe thấy, tiếp tục ăn phần của mình.
Tiêu Thủ Nghĩa trừng mắt nhìn vợ.
Tiêu Chẩn thấy Đồng Tuệ ngồi ngay ngắn, sắc mặt không có gì khác thường, cũng thu hồi tầm nhìn.
Sau bữa ăn, vì cô Tiêu cũng đang giúp dọn dẹp bát đũa, Đồng Tuệ cũng ở lại cùng với Liễu Sơ.
Tiêu Ngọc Thiền nhìn theo bóng dáng Lâm Ngưng Phương lướt đi thanh tao, nói với Đồng Tuệ: "Chị dâu Hai nhìn xem, chị dâu Ba còn tự coi mình là tiểu thư phủ tướng, anh trai em đâu phải cưới vợ, rõ ràng là rước một vị Bồ Tát về nhà."
Đồng Tuệ không lên tiếng, đặt bát đũa trong tay lên bếp lò.
Hạ thị lập tức nhường chỗ thuận tiện nhất để rửa bát.
Không ngờ Đồng Tuệ quay người đi lau bàn.
Hai chiếc bàn, nàng và cô Tiêu mỗi người một chiếc, lau xong, cô Tiêu nhìn sang Đồng Tuệ, rồi nói với Hạ thị: "Chốc nữa chúng tôi về thị trấn rồi, tôi nói chuyện riêng với A Mãn một chút."
Nói xong, cô Tiêu dẫn theo Đồng Tuệ rời đi.
Khi Đồng Tuệ bước ra khỏi bếp, Tiêu Ngọc Thiền đang cười tươi ngọt ngào nhét chiếc khăn lau bát vào tay Liễu Sơ, mà Liễu Sơ chỉ im lặng nhận lấy, không hề lộ ra chút do dự hay bất mãn nào.
Cô Tiêu cũng nhìn thấy, sau khi đến Đông viện, cô thở dài và nói nhỏ với Đồng Tuệ: “Có những lời mà thật ra cô không nên nói, nói những lời như vậy có thể gây nghi ngờ rằng cô đang cố ý chia rẽ mối quan hệ của các cháu. Nhưng mà mẹ chồng cháu mất sớm, từ giờ trở đi mọi việc ở Đông viện sẽ do cháu và chị dâu quản lý. Chị dâu Cả của cháu tính tình quá nhu mì, người ta bảo gì làm nấy, cô đã nhắc nhở mà cũng không ăn thua gì, bây giờ cháu đã về nhà, cô mong cháu cứng rắn hơn một chút."
Đồng Tuệ:“Cô chỉ muốn tốt cho tụi cháu, cháu hiểu mà”
Cô Tiêu“Theo lý thì bốn anh em hai nhà đều là cháu của cô, cô nên đối xử với chúng nó tốt đều như nhau. Nhưng anh trai và chị dâu của cô lần lượt qua đời, thằng Hai thằng Tư lại trở thành những đứa không cha không mẹ, nên cô cũng yêu thương tụi nó nhiều hơn một chút. Họ đều là đàn ông, thím Hai sẽ không trực tiếp bắt nạt cháu trai, nhưng bà ấy lại toan tính chiếm lợi, vậy chẳng phải nhắm vào hai chị em dâu sao?”