Tháng Năm Bình An

Chương 27

Một mình thật thoải mái, Đồng Tuệ lau tay lau mặt, ngồi lên giường, hồi tưởng lại những lời chào hỏi buổi sáng.

Đồng gia ít người, Đồng Tuệ không giúp mẹ nấu cơm giặt giũ thì đi lên ruộng núi phụ giúp, ít khi rảnh rỗi, cũng ít khi giao tiếp với người ngoài.

Có người từ bên ngoài vào, còn đang ngân nga hát.

Là Tiêu Dã, có lẽ đoán được trong nhà không ai, Tiêu Dã chỉ ở nhà chính một lúc, kiểm tra xong bể nước rồi đi.

Việc Tiêu Dã tự nhiên đi lại khiến Đồng Tuệ cảm thấy bất an.

Bao gồm cả Tiêu Diên và Tiêu Thiệp, ba cậu em chồng Tiêu gia đều có vẻ ngoài quá oai phong. Trong thời loạn lạc, những người đàn ông khỏe mạnh vốn là một mối đe dọa, giống như dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công bất ngờ.

Cổng Tiêu gia cũng quá nhiều, sân vườn thông nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến chơi.

Đồng Tuệ thà bị chế giễu là quá cẩn thận, cũng không muốn gặp nguy hiểm vì sự chủ quan của mình.

Nghĩ đến đây, nàng chốt cửa lại.

Vừa chốt xong chưa được bao lâu, bên ngoài lại có người đến, Đồng Tuệ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nín thở.

Tiêu Chẩn đẩy cửa, nói: "Là anh."

Đồng Tuệ yên tâm hơn một chút, di chuyển đến đầu giường giúp chàng mở chốt cửa.

Tiêu Chẩn vào nhà, không hỏi nàng tại sao đóng cửa, cũng đi rửa tay, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn cô hỏi: "Mệt rồi à?"

Đồng Tuệ lắc đầu, cụp mắt xuống nói: "Không có gì làm, nên về sớm."

Tiêu Chẩn: "Anh cũng chỉ mới rảnh rỗi gần đây vì chuẩn bị chuyện cưới hỏi, đợi sau khi đi theo em về nhà ngoại, anh em tụi anh sẽ vào núi săn bắn hái thuốc, cho đến khi mùa xuân bắt đầu."

Đồng Tuệ tò mò hỏi: "Các anh cũng đi săn bắn?"

Tiêu Chẩn: "Ừ, kiếm thêm chút ít cũng tốt, sau này hai em trai em gái thành thân cũng cần tiền."

Đồng Tuệ hiểu ra, những người dân khác không biết võ công, liều lĩnh vào núi rất nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào việc trồng trọt để kiếm sống. Anh em Tiêu gia ai cũng võ nghệ cao cường, vào núi rất dễ có thu hoạch, đương nhiên tốt hơn là ở nhà nhàn rỗi.

"Em thấy nhà anh cách núi hơi xa."

"Cưỡi la, năm dặm, chạy nhanh một lúc là đến."

Đồng Tuệ khẽ động lòng, hỏi: "Về nhà em thì mất bao lâu?"

Tiêu Chẩn: "Đi xe la đi chậm phải mất hơn một canh giờ, cưỡi la chạy thì khoảng hai khắc."

Đồng Tuệ im lặng.

Tiêu Chẩn: "Em biết cưỡi không?"

Đồng Tuệ lắc đầu.

Tiêu Chẩn: "Chiều anh dạy em, đến lúc đó đi hay về đều tiện."

Đồng Tuệ: "Học ở đâu?"

Tiêu Chẩn: "Học ở sau nhà cũng được, hoặc đi ra đường thôn cũng được."

Đồng Tuệ: "Vẫn nên học ở sau nhà thôi."

Vừa mới lấy chồng mà đã kéo chồng ra ngoài học cưỡi la, chắc chắn dân thôn sẽ ra xem và bàn tán.

Lại im lặng, Đồng Tuệ nhìn quanh, bỗng chú ý đến chiếc quần thô mới tinh của mình, đổi ý nói: "Hay là đợi về nhà ngoại rồi học nhé, đợi em mang quần áo cũ ở nhà về đã."

Nàng sợ học cưỡi mà làm rách quần mới, lãng phí đồ tốt.

Tiêu Chẩn: "Cũng được."

Đồng Tuệ cố gắng tìm việc để làm: "Anh có quần áo rách không? Em đang rảnh, để em vá cho anh.”

Tiêu Chẩn quả thật có một chiếc áo ngoài bị rách tay áo, do bận nhiều việc nên chàng cứ quên mãi.

Chàng đi ra tủ quần áo lấy ra, may mắn thay trong số đồ hồi môn của Đồng Tuệ có một bộ kim chỉ, đỡ phải đi tìm A Phúc hoặc Liễu Sơ mượn.

Đồng Tuệ chọn chỉ màu xám xỏ vào kim, sau đó lật ngược tay áo lại và bắt đầu khâu từ bên trong.

Lúc đầu Tiêu Chẩn còn ngồi nhưng sau đó chàng nhanh chóng chuyển sang nằm, hai tay gối dưới đầu, nghiêng mắt nhìn người vợ bé nhỏ đang chăm chú vá víu ở đầu giường.

Đồng Tuệ có việc chính đáng để làm nên không quan tâm đến việc chàng có nhìn hay không.

Đợi đến khi cắn đứt sợi chỉ, nàng mới nhìn lại Tiêu Chẩn, phát hiện người này không biết lúc nào đã nhắm mắt lại.

Chắc hẳn cũng mệt rồi nhỉ, ngày hôm qua rước dâu đã mất cả một ngày, buổi tối lại tiếp khách thôn xóm, đêm qua thì liên tiếp...

Gần đến trưa, Miên Miên, Diệu ca nhi từ trường học trở về, mỗi đứa cầm một xiên kẹo hồ lô ngồi dưới hiên nhà ở sân trong, ăn ngon lành.

Tiêu Chẩn đến thư phòng gặp ông nội, Đồng Tuệ đến bếp.

Tiêu Ngọc Thiền đang đốt lửa, Hạ thị và cô Tiêu thì một người thái rau, một người xào rau, Liễu Sơ đang xới cơm và bày bát.

Thấy Đồng Tuệ, Hạ thị khịt mũi khinh khỉnh: "Đến sớm thế làm gì, cũng học theo cháu dâu Ba, đợi tất cả các món đều xào xong rồi mới qua ăn thì tốt hơn nhiều, người nào người nấy cũng mang số mệnh tiểu thư thiên kim.”

Cô Tiêu: "Chỉ có chị là nhiều chuyện, bên nhà mình nhiều người thế này, A Mãn đến cũng chẳng có việc gì để làm."

Liễu Sơ áy náy nhìn Đồng Tuệ, thực ra hôm nay không nên để phụ nữ đại phòng vào bếp, trước đây là do chị ấy tìm cớ muốn hai vợ chồng em trai gần gũi hơn nên mới đến đây để giúp đỡ, bây giờ lại khiến Đồng Tuệ bị Hạ thị chèn ép.