Tiêu Diên sợ em gái làm ầm ĩ, vội vàng nhét xiên kẹo hồ lô trong tay cho ả: "Thôi được rồi, xiên này cho em, anh không ăn nữa!"
Tiêu Ngọc Thiền so sánh kích thước của hai xiên kẹo hồ lô, lại nhét kẹo hồ lô trở lại: "Em không muốn thứ người khác chọn thừa, anh đi mua cho em cái mới!"
Tiêu Diên không chiều chuộng ả: "Chị dâu của em cũng không có lựa chọn gì hết, em muốn ăn thì cầm lấy, không ăn anh ăn."
Nói xong liền giơ cao kẹo hồ lô, ra vẻ muốn cắn một miếng.
Tiêu Ngọc Thiền vội vàng giật lại kẹo hồ lô, trừng mắt, quay người bỏ đi.
Tiêu Diên mệt mỏi, quay lại thấy vợ nhìn mình nhàn nhạt, liền nói ngay: "Em yên tâm, anh đi mua cho A Chân một xiên nữa."
Lâm Ngưng Phương: "Thôi đi, người ta nhìn thấy lại mắng A Chân."
Lúc này, Tiêu Dã giả giọng Tiêu Thiệp, khàn khàn nói dưới cửa sổ: "Anh Ba thiên vị, em cũng muốn ăn!"
Tiêu Thiệp: "Anh bắt chước em làm gì?"
Tiêu Diên nhíu mày, vừa xắn tay áo vừa lao ra ngoài, định đi đấm hai thằng ranh con.
Tiêu Dã và Tiêu Thiệp đã sớm chuồn đi, chạy về bên Đồng Tuệ và Liễu Sơ, mô tả lại mọi chuyện một cách sinh động.
Tiêu Dã: "Theo anh thì chuyện này là do anh Ba, vừa đưa cho chị dâu Ba xong thì đưa cho Ngọc Thiền, chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Tiêu Thiệp: "Có lẽ anh Ba muốn ăn."
Đồng Tuệ và Liễu Sơ đều là những người trầm lặng, không ai cố gắng phân tích.
Tiêu Dã nghĩ rằng chị dâu Hai không quan tâm đến những chuyện này, suy nghĩ một lúc, chủ động kể về anh của mình: "Chị dâu Hai không biết đâu, trong nhà năm anh em chúng em, anh Hai là người mạnh mẽ nhất. Ví dụ như khi mới ra chiến trường, anh Cả còn hơi sợ, là anh Hai xông lên phía trước gϊếŧ chết vài tên lính địch trước tiên, điều này mới khơi dậy tinh thần máu chiến của chúng em."
Đồng Tuệ nhanh chóng liếc nhìn Liễu Sơ.
Tiêu Dã nhận ra, vội vàng xin lỗi Liễu Sơ: "Chị dâu Cả, em không cố ý nhắc đến anh Cả, em..."
Liễu Sơ mỉm cười: "Không sao đâu, cũng đã lâu rồi."
Tiêu Dã nhanh nhạy không nhắc đến phần anh Cả nữa, chỉ khen ngợi hết lời anh Hai Tiêu Chẩn: "Có một lần đội của chúng em lập được chiến công lớn, trong đó tám phần công lao đều thuộc về hai anh em chúng em, nhưng anh Hai không cho chúng em đi tranh giành, chỉ trơ mắt nhìn người khác nhận công lao. Kết quả thế nào, cấp trên cũng muốn độc chiếm công lao này, thấy người kia không thức thời, tìm cớ gϊếŧ người, lúc đó chúng em mới biết anh Hai đã sớm thấu hiểu tâm tư của những vị tướng lĩnh cấp trên đó."
"Sáu năm rồi, chỉ riêng chiến công của anh Hai cũng đủ để phong tước hầu hay gì đó, cũng có cơ hội như vậy, nhưng anh Hai không muốn .Anh ấy nói triều đình không có mấy quan tốt thực sự, thà về nhà cày ruộng còn hơn tranh quyền đoạt lợi, vì vậy chúng em mới đều theo anh Hai trở về."
Liễu Sơ gật đầu: "Em Hai thật cẩn thận, suy nghĩ chín chắn."
Triều đình hiện tại, làm quan tốt sẽ bị hãm hại, chỉ có tham quan ô lại mới có thể đứng vững gót chân.
Đồng Tuệ nghĩ đến người anh Cả Đồng Vinh không rõ sống chết, thân hình to lớn như núi, nhưng tính tình lại thật thà chất phác không toan tính. Tuy rằng nàng hy vọng anh trai có một cơ hội khác, nhưng tám phần là...
Giá như anh Cả lúc đó có thể đi cùng anh em Tiêu gia, có lẽ anh ấy có thể sống sót.
Thoáng thấy có người ra khỏi nhà chính, Đồng Tuệ quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chẩn.
Nàng cụp mắt xuống, xiên kẹo hồ lô còn lại bốn viên.
"Anh Hai, qua đây ngồi đi."
Tiêu Dã chào mời.
Tiêu Chẩn thực sự đi qua, ngồi bên cạnh Tiêu Dã, đối diện chéo với Đồng Tuệ.
Nghe em trai khen ngợi tâng bốc mình, Tiêu Chẩn ngắt lời: "Ít bịa đặt chuyện đi."
Tiêu Dã: "Ai bịa đặt, chuyện nào không phải là anh làm thật, mà nữa, thật giả gì cũng mặc kệ, miễn sao chị dâu Hai thích nghe là được."
Tiêu Chẩn nhìn về phía người vợ mới cưới, nàng mặc một bộ váy áo bằng vải thô màu đỏ, ngồi trong ánh nắng, mặt ửng hồng, môi đỏ thắm.
Bị em trai trêu chọc, nàng vội vàng muốn phân bua, nhưng khi đối diện với ánh mắt của chàng, nàng lại lập tức né tránh.
Màn giao tiếp bằng mắt đơn giản này, Tiêu Dã và Tiêu Thiệp đều không để ý, nhưng Liễu Sơ lại cảm nhận được sự lấp lánh giữa nam và nữ.
Chị ấy mỉm cười đứng dậy: "Chị đi giúp thím Hai và mấy người khác, hai em đi kiểm tra các bể nước trong nhà, nếu thiếu thì hãy lấy nước cho đầy."
Tiêu Dã hiểu ý, nháy mắt với anh Hai, kéo Tiêu Thiệp cùng rời đi.
Đồng Tuệ: "..."
Khi không còn ai khác, ánh mắt đó càng trở nên rõ ràng hơn, bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, Đồng Tuệ không thể ăn được nữa, cúi đầu đưa xiên kẹo hồ lô cho chàng: "Em ăn ngán rồi, anh ăn nốt đi."
Tiêu Chẩn: "Em ăn đi, anh ra chuồng la xem."
Chàng vừa đi, Đồng Tuệ nhanh chóng thả lỏng, ăn nốt kẹo hồ lô với tốc độ nhanh hơn, khóe miệng hơi dính, nàng cũng không đợi Tiêu Chẩn, tự mình trở về Đông viện.