Tháng Năm Bình An

Chương 20

Mẹ dặn mỗi ngày giặt chăn quá phiền phức, nên đã may riêng cho nàng một chiếc đệm nhỏ.

Chỉ sau một đêm, Tiêu Chẩn đã tham lam nhiều lần như vậy, nàng thực sự không thể xử lý chiếc đệm nhỏ này.

Mặt tân nương đỏ bừng, Tiêu Chẩn còn có thể không hiểu gì sao? Chàng quỳ xuống bên giường, một tay chống giường, một tay vươn vào trong chăn, lấy ra chiếc đệm nhỏ mà nàng đã cuộn riêng, bỏ vào giỏ.

Đồng Tuệ nhìn vào chân chàng, nhắc nhở: "Anh, kiểm tra lại một chút đi."

Chiếc đệm nhỏ đêm qua ngoài tác dụng để lười biếng còn có một tầng ý nghĩa khác.

Tiêu Chẩn: "Không cần, anh biết."

Không nói tới việc chàng cảm nhận được, cho dù nàng không phải, đó cũng là lỗi của thế đạo này. Nàng chỉ là một cô gái đáng thương, không nên trở thành nơi để nhà chồng chê bai.

"Đi thôi."

Đồng Tuệ nhanh chóng theo chàng ra ngoài.

Tiêu Dã và Liễu Sơ đã ở trong sân, vừa nói chuyện vừa đợi họ, bên cạnh còn có một cô bé có khuôn mặt rất giống Liễu Sơ.

Đồng Tuệ chào chị dâu trước.

Liễu Sơ cười đáp lại, đỡ lấy vai Miên Miên và kêu con gái chào nàng.

Miên Miên hơi e dè, nhưng giọng nói lại mềm mại và ngọt ngào: "Cháu chào thím Hai ạ."

Đồng Tuệ nhìn cô bé cảm thấy rất thích, lập tức tặng cho Miên Miên một sợi dây buộc tóc màu đỏ mà nàng đã chuẩn bị từ trước.

Ánh sáng của buổi sáng sớm vô cùng rực rỡ, Liễu Sơ lại ngắm nhìn Đồng Tuệ một lượt kỹ lưỡng, rồi quay sang Tiêu Chẩn cười nói: "Em dâu đẹp người thế này, chú Hai quả thật có phúc."

Tiêu Dã không tự chủ được mà gật đầu. Trước đây hắn còn lo lắng anh Hai vì quá cầu kỳ mà bỏ lỡ người đẹp như chị dâu Ba, để cho anh Ba được hời. Bây giờ sau khi gặp chị dâu Hai, trong lòng Tiêu Dã cũng coi như an tâm. Chị dâu Hai có lẽ không xuất thân cao quý như chị dâu Ba, nhưng vẻ đẹp thanh tao thoát tục này lại hơn chị dâu Ba một bậc.

Đồng Tuệ cúi mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Chị dâu quá khen rồi."

Tiêu Chẩn: "Người một nhà không cần khách sáo làm gì, chúng ta đi gặp ông nội thôi."

Bốn người lớn một trẻ nhỏ nhanh chóng đi qua con đường giữa hai viện, đến viện giữa nơi ông cụ Tiêu đang ở.

Tất cả mọi người nhị phòng, vợ chồng cô Tiêu, và Đồng Quý ở lại đêm qua đã đến đông đủ, đang trò chuyện với ông cụ Tiêu.

Đồng Tuệ lần lượt chào hỏi mọi người, sau đó cùng Tiêu Chẩn quỳ gối trước mặt ông nội, dâng trà.

Đây là lần đầu tiên ông cụ Tiêu nhìn rõ nét mặt của cháu dâu Hai. Ông cụ vốn tưởng là cháu gái giỏi săn bắn sẽ có vẻ ngoài thô ráp một chút, nào ngờ Đồng Tuệ không chỉ trắng trẻo xinh xắn mà dung mạo cũng thuộc loại xuất sắc hiếm có.

"Tốt lắm, con bé này vừa nhìn đã thấy có duyên, đúng là nên gả vào Tiêu gia chúng ta."

Ông cụ Tiêu lấy ra một chiếc trâm ngọc đưa cho Đồng Tuệ, cảm thán nói:“Bà nội các cháu lúc sinh thời đã cất giữ một số trang sức, ta giữ lại cũng vô dụng, vậy nên thay bà ấy tặng cho các cháu dâu. Chỉ mong sau này vợ chồng các cháu hòa thuận hạnh phúc, trong thời loạn này bình an vô sự, sống đến đầu bạc răng long."

Cây trâm ngọc sáng bóng trong trẻo, nhìn qua còn quý hơn chiếc vòng ngọc mà ông ngoại tặng. Đồng Tuệ cảm giác tay mình nong nóng, thấy Tiêu Chẩn ra hiệu bảo nàng không cần khách sáo, nàng mới trịnh trọng cảm ơn.

“Đứng dậy đi, hãy sống tốt với thằng Hai. Nếu có gì uất ức, cháu có thể tâm sự với ông nội.”

Tiêu Chẩn nhẹ nhàng đỡ Đồng Tuệ đứng dậy, thuận tay cài chiếc trâm ngọc lên mái tóc đen dày mượt của nàng.

Đồng Quý đứng bên cạnh nhìn mỉm cười. Anh ấy nhìn thoáng qua thấy cô con gái út Tiêu gia đang mím môi, nhìn ông cụ Tiêu đầy oán trách, dường như rất không hài lòng.

Đồng Quý thầm hừ một tiếng, Tiêu gia hưng thịnh vì đông người nhưng đông người thì thị phi cũng nhiều, không biết em gái mình có thể xoay sở nổi hay không.

Dù có lo lắng đến đâu, sau khi ăn sáng xong, Đồng Quý cũng phải quay về.

Đồng Tuệ đứng trước cửa Tiêu gia, nhìn theo anh trai đánh xe la khuất dần trong tầm mắt.

"Được rồi, lúc về nhà vẫn còn gặp được mà, thôi, chúng ta vào nhà nói chuyện đi."

Hạ thị dịu dàng dắt tay Đồng Tuệ, cùng nhau đi về phía căn phòng tân hôn của hai vợ chồng.

Vì đều là phụ nữ, Tiêu Chẩn không tiện đi theo, bèn theo ông nội trở về viện lớn

Tiêu Mục đuổi những đứa cháu khác đi, vuốt ve râu, khẽ hỏi đứa cháu Hai: "Những món đồ trang sức mà mẹ cháu trước khi đi đã dặn dò cháu đó, cháu đã đưa hết cho A Mãn chưa? A Mãn còn nhỏ, cháu phải dặn dò nó cất kỹ.""

Bà cụ đã sống một cuộc sống sung túc bên cạnh ông cụ, có rất nhiều trang sức. Bà đã hào phóng chia cho con gái, con dâu Cả và con dâu Hai tổng cộng cũng đến bảy tám phần tài sản.

Con gái và con dâu Hai đều giấu tiền. Con dâu Cả chia tiền thành hai phần, một phần thưởng cho cháu dâu Cả, một phần cất giữ cho cháu Hai lỡ khi con dâu Cả lâm bệnh nặng.