Tháng Năm Bình An

Chương 19

Không ngờ Tiêu Chẩn lại lấy hai lạng tiền riêng của mình ra.

"Nhiều thế này, cất trong tủ áo sợ bị trộm." Đồng Tuệ vô thức nói, rồi lại bổ sung: "Em không nghi ngờ gia đình anh, chỉ sợ trộm bên ngoài."

Tiêu Chẩn: "Anh hiểu, em cứ cất bạc vào rương rồi khóa lại, tiền lẻ thì để bên ngoài."

Đồng Tuệ: "Vâng, khi nào anh cần thì nói với em nhé."

Nói xong, nàng lấy ra số bạc vụn trong túi, đưa cho Tiêu Chẩn để chàng gom chung với tiền xu. Sau đó, nàng leo lên giường, mở chiếc hòm gỗ long não ở ngoài cùng và nhét túi tiền của Tiêu Chẩn vào đó. Sau khi khóa lại cẩn thận, Đồng Tuệ nhét chìa khóa vào cổ áo, quay đầu lại, thấy Tiêu Chẩn vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, đang nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

Đồng Tuệ siết chặt sợi dây đỏ trong tay, cúi đầu nói: "Hay là, em đưa chìa khóa cho anh giữ?"

Tiêu Chẩn: "Anh không cần chìa khóa."

Đồng Tuệ ngẩng đầu lên vẻ hoang mang.

Tiêu Chẩn quay lưng lại đếm tiền xu.

Căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng. Thời tiết bên ngoài rất đẹp, Đồng Tuệ mở tung cánh cửa sổ ở tầng trên. Khi nàng đang mở cánh cửa sổ thứ hai, một bóng người cao ráo bước ra từ căn phòng phía Tây đối diện. Hai người bốn mắt nhìn nhau, người đối diện nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào nàng một cách nhiệt tình: "Chị dâu Hai dậy rồi à, em là Tiêu Dã, em Tư đây!"

Là anh em ruột, hai người có vài nét giống nhau nhưng Tiêu Chẩn trông chững chạc hơn, Tiêu Dã thì hoạt bát hơn.

Đồng Tuệ đáp lại bằng nụ cười: "Em Tư dậy sớm nhỉ."

Sau khi chào hỏi, Tiêu Dã gãi đầu, nhìn quanh và hỏi: "Anh Hai đâu ạ?"

Đồng Tuệ chỉ tay về phía sau, tiếp tục mở cửa sổ. Sau khi mở xong, nàng thấy Tiêu Dã vẫn đứng đó ngây người nhìn mình, không biết đang nhìn cái gì. Đồng Tuệ lại mỉm cười, quay người bước đi.

Tiêu Chẩn đang say mê ngắm nhìn bộ văn phòng tứ bảo trên giá sách: "Em thường dùng những thứ này à?"

Đồng Tuệ lắc đầu: "Không, đây là của hồi môn do anh họ em tặng. Anh ấy nói rằng biết đâu em sẽ cần đến vào lúc nào đó, nên tốt nhất là không nên mượn của người khác."

Tiêu Chẩn giải thích: "Ông nội có một thư phòng ở viện bên kia. Bất kỳ ai trong nhà muốn đọc sách đều có thể đến đó. Nếu em thích, sau bữa tối anh sẽ dẫn em đi tham quan."

Đồng Tuệ hiểu Tiêu gia từng là một gia đình thiên hộ cha truyền con nối. Mặc dù đến đời ông cụ Tiêu đã bị cắt đứt, song qua bao thế hệ, chắc chắn họ đã tích lũy được một gia tài. Tiền bạc có thể tiêu xài hết, nhưng sách vở thì không bị di dời.

Hôm qua, khi Tiêu Chẩn đi đón dâu, chàng có thể ngẫu nhiên đọc thuộc một câu thơ từ Kinh Thi, điều này cho thấy chàng cũng đã đọc sách khi còn nhỏ, hơn nữa còn đọc rất nhiều.

Lúc này Đồng Tuệ không muốn đọc sách, mà quan tâm đến một việc khác: "Nhà mình nấu cơm ở đâu? Bây giờ em có nên qua giúp không?"

Tiêu Chẩn: “Phòng bếp nằm ở viện của ông nội và hai nhà chúng ta thay phiên nhau nấu. Hôm nay là tới phiên thím Hai, Ngọc Thiền sẽ phụ thím. Ngày mai sẽ đến lượt chị dâu, em sẽ phụ chị dâu chuẩn bị. A Phúc không biết nấu ăn, chỉ lo quét dọn sân vườn và giặt giũ quần áo cho họ.”

Đồng Tuệ: "Vậy, sau này ngoài nấu ăn, em còn phải làm gì nữa?"

Tiêu Chẩn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em học hỏi theo chị dâu nhé, cũng không có việc gì nhiều. Nhà nhiều đàn ông nên các công việc đồng áng không cần các em làm. Đến đây, rửa mặt nào."

Tiêu Chẩn lấy ra một chậu nước sạch. Đồng Tuệ rửa mặt trước, sau đó Tiêu Chẩn mới dùng nước đó để rửa mặt.

Đồng Tuệ tranh thủ đứng trước tủ để chải đầu. Nàng buộc hết mái tóc dài trước đây rủ xuống sau lưng rồi cố định bằng chiếc trâm gỗ.

Lần đầu tiên ăn mặc như vậy, Đồng Tuệ thấy hình ảnh bản thân trong gương có chút xa lạ.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Chẩn treo khăn lên và hỏi.

Đồng Tuệ lấy lại tinh thần, lắc đầu, mở hộp kem dưỡng hương hoa đào, cẩn thận lấy ra một lượng bằng hạt đậu và thoa đều lên mặt.

Tiêu Chẩn nhìn chiếc hộp nhỏ tinh xảo cỡ lòng bàn tay trên mặt bàn, đoán đây là đồ quý của Đồng Tuệ, liền nhắc nhở: "Sau khi dùng xong thì cất nó đi, hai ngày nay ở đây có nhiều khách nữ."

Đàn ông da mặt dày thường sẽ tham lam, ham muốn lấy rượu của người khác. Không có gì lạ khi cũng có những khách nữ thích chiếm lợi nhỏ nhoi, luôn thầm mong muốn được sở hữu hộp son phấn tốt đẹp của nàng.

Tiêu Chẩn có thể nghĩ đến điều này, Đồng Tuệ càng không thể ngốc nghếch hào phóng, nàng lập tức đặt hộp kem vào tủ bên dưới.

Rồi Tiêu Chẩn lại chỉ vào chiếc giỏ nhỏ đan bằng mây treo sau cánh cửa, nói: "Quần áo thay ra thì để trong đó, lát nữa A Phúc sẽ đến lấy."

Đồng Tuệ liếc nhìn chiếc chăn trên giường, chiếc đệm mỏng bằng vải bông mà đêm qua nàng lót dưới nệm vẫn còn giấu ở trong đó.