Đồng Tuệ thầm lẩm bẩm trong lòng: Cháu gái Miên Miên, cháu ngoại Tề Diệu.
Tiêu Chẩn: "Độ tuổi của ông nội và chú Hai như vậy rất dễ nhớ, chỉ có ba đứa em trai của anh là em có thể dễ bị nhầm lẫn."
Đồng Tuệ: "Không sao đâu. Ngày hôm qua họ đi chung cả quãng đường với em, em đã có thể phân biệt được giọng nói của họ rồi. Giọng em Ba trầm khàn, giọng em Tư thanh thoát, giọng em Năm to rõ. Còn nữa, em Tư là em trai ruột của anh, em Ba và em Năm là anh em họ bên nhà chú Hai."
Số lẻ rồi số chẵn, hai tư một phòng, ba năm một phòng.
Tiêu Chẩn hơi ngạc nhiên: "Tai em nhạy bén nhỉ."
Đồng Tuệ mỉm cười, từ nhỏ nàng đã theo ông nội và cha học săn bắn, thính lực và thị lực đều được rèn luyện rất tốt.
Không biết con gà nhà ai đang gáy, bên ngoài dần dần le lói một tia sáng.
Đồng Tuệ: "Dậy đi anh, em còn phải dọn dẹp nhà cửa."
Tiêu Chẩn ậm ừ một tiếng.
Nhưng cả hai vợ chồng đều không nhúc nhích.
Đồng Tuệ dùng khuỷu tay đẩy anh: "Anh mặc trước đi."
Tiêu Chẩn mới ngồi dậy, Đồng Tuệ lén lút nghiêng đầu, nhìn thấy tấm lưng trần chắc nịch theo từng cử động của chàng, những đường gân cơ bên trong cũng giãn ra rồi co lại.
Đồng Tuệ vội vàng dời mắt đi, cắn môi lầm bầm, lấy chàng là vì chàng tập võ có thể bảo vệ người, không ngờ sức mạnh này lại được dùng lên người nàng trước.
Tiêu Chẩn mặc rất nhanh, đứng dậy, nhìn người vợ mới cưới vẫn đang trùm kín trong chăn, nói: "Anh đi dọn dẹp sân trước, ở ngay bên ngoài, em cứ từ từ, có việc gì thì gọi anh."
Đồng Tuệ: “Dạ.”
Tiêu Chẩn mở then cửa, sải bước đi ra ngoài.
Đồng Tuệ nghe tiếng bước chân của chàng đi tới sân mới ôm chăn ngồi dậy, liếc mắt nhìn xung quanh tìm thấy quần áo rồi vội vàng mặc vào.
Tay chân nàng đều có chút mềm nhũn. Đồng Tuệ chờ cho đỡ mệt mới bắt đầu gấp chăn.
Cái giường này được kê ở đầu lò sưởi, đầu bên kia còn đặt của hồi môn mà nàng mang theo.
Đồng Tuệ xếp hai hòm gỗ lớn cạnh nhau sát tường, một chiếc hòm đựng hai cái chăn bông dày cộm cho mùa đông đã đầy. Đồng Tuệ vịn hòm, liếc nhìn cửa sổ đang đóng chặt, nhanh chóng lôi ra một chiếc túi tiền giấu trong chăn bông.
Bên trong có chứa chiếc vòng ngọc bích do ông ngoại tặng và năm lạng bạc vụn, ngoài ra còn có một chiếc túi tiền nhỏ màu ngọc bích đựng hơn một trăm hai mươi xu.
Bạc vụn và chăn bông mùa đông được khóa trong hòm, chìa khóa để trong túi tiền nhỏ, lấy ra riêng.
Chiếc hòm kia đựng chăn mùa xuân hè, vải hoa và một vài bộ đồ mới của Đồng Tuệ. Nàng cũng khóa hòm lại để tránh người ta chạy đến lục lung tung.
Mặt giường đã được sắp xếp gọn gàng, còn có những vật dụng như chậu gỗ, lược gỗ, gương, văn phòng tứ bảo,... Đồng Tuệ xuống đất, trước tiên lau sạch bụi bặm trên chiếc tủ mới, sau đó sắp xếp từng thứ vào đúng vị trí.
Phòng tân hôn vốn đã có hai tủ đứng và một tủ quần áo, trước đây mặt tủ khá trống trải, giờ đây đã đầy ắp đồ đạc, bỗng chốc có dáng vẻ của một ngôi nhà.
Tiêu Chẩn xách một xô nước vào, chỉ thấy người vợ nhỏ đang đứng trước tủ quần áo đang mở, ngắm nghía mấy bộ quần áo của chàng.
Thấy chàng, nàng vội vàng đóng tủ lại, mặt đỏ ửng giải thích: "Em, em chỉ xem thôi."
Tiêu Chẩn: "Về sau đây là nhà của em, cứ xem thoải mái, quần áo của em cũng cất vào đây đi."
Đồng Tuệ để lại mấy bộ quần áo sẽ mặc trong hai ngày này ở bên ngoài, ngay trên giường. Sau khi Tiêu Chẩn đặt nước xuống, chàng nhặt quần áo lên và giúp nàng treo vào tủ.
Đồng Tuệ chôn chiếc túi tiền nhỏ của mình vào góc tủ quần áo, giải thích với người chồng đang nhìn cảnh tượng này: "Bên trong có mấy đồng xu, trong hòm còn có quần áo mới và chăn mới mà gần đây không mặc đến. Em sợ có khách lục lung tung nên em đeo chìa khóa vào cổ rồi."
Tiêu Chẩn chú ý thấy trên cổ nàng đã có thêm một sợi dây đỏ.
Chàng nhỏ giọng giải thích: "Chúng ta không có chia tài sản, số tiền bạc anh kiếm được trước đây đều do ông nội quản lý."
Đồng Tuệ hiểu, lúc sung túc thì gia đình đông người có thể lo chuyện chia tài sản. Nhưng giờ đây, sống còn đã khó, ai có tâm trí mà lo chuyện đó? Cả nhà cùng nhau cố gắng sống mới có cơ hội sống sót cao hơn.
Giải thích rõ ràng của hồi môn của mình xong, Đồng Tuệ vừa định đóng tủ quần áo, Tiêu Chẩn bỗng nhiên ngăn lại. Đồng Tuệ nhìn chàng cúi xuống, sau đó chàng lấy từ trong túi tay áo cũ của chàng ra một hầu bao bụi bặm.
Đồng Tuệ ngẩng đầu lên đầy ngạc nhiên.
Tiêu Chẩn nhìn nàng nói: "Đây là tiền riêng anh dành dụm được, tổng cộng khoảng hai lạng bạc, em cứ cất chung với tiền của em đi."
Đồng Tuệ cảm thấy bối rối, né tránh ánh mắt chàng.
Mặc dù hai người đã thành vợ chồng cũng đã có quan hệ vợ chồng nhưng nàng vẫn chưa hiểu rõ con người Tiêu Chẩn, không biết chàng có ham mê cờ bạc, rượu chè hay không, không biết gia đình chàng có đàng hoàng hay không. Lỡ như có mâu thuẫn nghiêm trọng nào đó, nàng chắc chắn sẽ phải rời khỏi Tiêu gia. Vì vậy, Đồng Tuệ quyết định giấu giếm số tiền của hồi môn thực sự của mình, đợi đến khi có cơ hội thích hợp mới nói cho chồng biết.