Tháng Năm Bình An

Chương 21

Tiêu Mục không bận tâm đến những điều đó, nhưng ông cụ cũng hiểu rõ trong lòng.

Tiêu Chẩn đáp: "Cháu vẫn chưa đưa, cháu muốn tìm hiểu tính tình của em ấy trước đã."

Tiêu Mục nhìn đứa cháu trai này, lắc đầu cười: "Cháu cũng quá cẩn thận, không giống thằng Ba, hễ gặp mỹ nhân là xương cũng mềm nhũn."

Tiêu Chẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thế gian khó khăn, vàng bạc đều là thứ có thể đổi lấy mạng người, chàng sẽ không dễ dàng trao cho cô vợ đẹp mới cưới, chỉ trao cho những người trong nhà thực sự có thể tin tưởng được.

Đồng Tuệ dẫn theo các nữ quyến Tiêu gia đến Đông phòng của đôi vợ chồng trẻ.

Căn phòng có tổng cộng ba gian, hai gian ở hai đầu Nam Bắc đều được bài trí như phòng ngủ. Gian ở phía Nam để dành cho con cái sau này nên hiện vẫn đang trống, có thể dùng để đồ lặt vặt hoặc dùng làm phòng tắm.

Giữa nhà đặt hai nồi lớn, nối liền với hai chiếc giường sưởi ở gian nhà trước và nhà sau. Bởi vì cả Tiêu gia đều ăn cơm bên viện ông nội, nên các gian bếp nhỏ trong mỗi phòng hầu như chỉ dùng để đun nước, sưởi ấm và nấu những món ăn nhẹ tạm thời.

Trong gian nhà giữa bày một chiếc chum nước lớn bằng sành, một chiếc bàn thấp và chiếc ghế đẩu chưa sử dụng, một tủ đựng chén bát cao ngang hông, và một bộ chổi quét và hót rác trong nhà. Hầu hết mọi thứ trong gian giữa đều được bày ra ngoài, có thể nhìn thấy tất cả chỉ trong nháy mắt.

Hạ thị bước vào như thể đây là phòng của mình, đi thẳng vào gian phía Bắc.

Tiêu Ngọc Thiền theo sát phía sau.

Đồng Tuệ bình tĩnh quan sát, nhận thấy chị dâu Liễu Sơ nhìn mình với vẻ lo lắng. Còn em dâu Ba Lâm Ngưng Phương, em dâu thuộc nhị phòng, đang cau mày nhìn theo bóng lưng Hạ thị, đứng sau Liễu Sơ chờ chủ phòng Đồng Tuệ bước vào trước.

Đồng Tuệ quay sang một vị trưởng bối khác: "Cô, mời cô vào ngồi."

Cô Tiêu cười cười vỗ nhẹ vào tay nàng rồi bước vào.

Đồng Tuệ đi vào sau cùng. Nàng nhìn vào chiếc rổ nhỏ sau cánh cửa đầu tiên, thấy nó đã trống rỗng, có lẽ là A Phúc đã mang đi, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hạ thị và Tiêu Ngọc Thiền đứng giữa phòng, ngắm nhìn xung quanh.

Nói về chuyện này, hai dãy phòng ngang ở hai gian chính của Tiêu gia đều được xây dựng mới vào năm ngoái sau khi các con trai trở về. Mục đích là để chuẩn bị nhà cửa cho các con lấy vợ.

Trong bốn người cháu trai, Tiêu Diên đã tự mình mang một người vợ từ bên ngoài về. Cha mẹ và họ hàng Lâm gia đều đã qua đời, vì vậy đã tiết kiệm được thủ tục rườm rà của đám cưới. Do đó Lâm Ngưng Phương cũng không có của hồi môn để lấp đầy phòng mới, chỉ có một người hầu gái tên A Chân.

Tiêu Dã, Tiêu Thiệp vẫn chưa bàn chuyện cưới xin, nên không có gì để so sánh.

Nhìn chung, theo quan điểm của Hạ thị và Tiêu Ngọc Thiền, phòng tân hôn của Tiêu Chẩn nhìn thế nào cũng đẹp hơn phòng của Tiêu Diên. Tại sao lại đẹp? Chẳng phải do ông nội thiên vị mà chu cấp thêm cho cháu ư?

Nghĩ đến tấm da hươu, Hạ thị cảm thấy xót hết cả ruột gan. Bà ta chỉ vào hai chiếc rương gỗ long não to đùng, mới tinh ở đầu giường Bắc hỏi Đồng Tuệ: "Hôm dạm hỏi cháu về nhà thím chưa thấy hai chiếc rương này, là sắm thêm của hồi môn sau à?"

Đồng Tuệ cười và gật đầu thừa nhận.

Hạ thị: "Chiếc rương này trông có vẻ chắc chắn và bền, còn chiếc gương đồng cũng là thứ đồ quý giá. Nhà cháu đã bán da hươu đi à?"

Đồng Tuệ: "Vâng ạ, cha cháu nói tấm da hươu đó quá nổi bật, giữ lại trong nhà e rằng có người thèm muốn, chi bằng bán đi cho yên tâm."

Hạ thị đảo mắt nói: "Da hươu đó cũng đáng giá mười mấy lượng bạc, cha cháu đều tiêu xài hết cho cgasy rồi sao?"

Nhìn quanh những món đồ trước mắt cũng không đủ mười mấy lượng, Hạ thị muốn dò hỏi xem cô cháu dâu này có mang bạc hay không.

Đồng Tuệ sửng sốt, ngơ ngác nhìn quanh những người khác, như thể không ngờ Hạ thị lại có thể hỏi một câu hỏi trắng trợn và thô lỗ như vậy.

Nhìn thấy vẻ ngoài hiền lành và dễ bắt nạt của tân nương, cô Tiêu đã nhịn Hạ thị mấy câu, lúc này mới kéo Đồng Tuệ đến bên mình, không vui nhìn Hạ thị: "Chị dâu đây có phải đang thay mặt nha môn huyện làm việc không mà hỏi han tỉ mỉ đến vậy?"

Dân càng nghèo đói, quan phủ càng tìm cách bóc lột người dân. Những năm gần đây, nha môn huyện thường xuyên cử lính canh đến thu thuế, ai nộp không đủ thuế thì lật tung nhà cửa lục soát tài sản, vơ vét đến mức không còn sót lại gì.

Lời nói của cô Tiêu tuy ôn hòa nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến bộ mặt hống hách, ngang ngược của Hạ thị và bọn lính canh

Hạ thị tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, liếc nhìn nàng dâu mới đang đứng sau cô Tiêu, không biết là đang cười thầm hay thế nào. Hạ thị hừ hừ một tiếng, tự an ủi bản thân: "Tôi chỉ ngẫu nhiên hỏi vậy thôi, nghĩ rằng nếu ông sui thực sự đưa hết tiền bán da hươu cho cháu dâu, thì ông ấy quả thực rất yêu thương con gái. Ôi những bậc cha mẹ tuyệt vời hiếm có trên đời."