“Con người ta vĩnh viễn không thể nào quên được lần đầu tiên của mình.”
Câu nói này xuất phát từ miệng Jeffrey Lionel Dahmer[9], ác quỷ ăn thịt người hàng loạt hay “Quái vật Milwaukee” sống ở bờ biển phía đông của Quốc gia M từ năm 1978 đến năm 1991.
Vào năm 1978, y đã dụ dỗ một người đàn ông tên là Steve vào nhà của mình và gϊếŧ chết người đó, sau đó phân hủy thi thể của anh ta rồi chôn trong một khu rừng hoang, tiếp đến y lại liên tục gϊếŧ thêm 12 người nữa. Phương pháp gϊếŧ người phân xác của y cực kỳ tàn ác, đây cũng là nguyên nhân tại sao y được mệnh danh là “Quái vật của Milwaukee”.
[9]Jeffrey Lionel Dahmer, sinh năm 1960, là hung thủ gϊếŧ 17 người đàn ông và trẻ vị thành niên từ năm 1978 đến 1992 tại Mỹ. Tất cả nạn nhân đều là nam giới, trong đó có rất nhiều vụ liên quan đến ái tử thi, chặt xác, ăn thịt người.Tên sát nhân hàng loạt này đã bị bắt vào ngày 22 tháng 7 năm 1991. Trong quá trình xác định danh tính của các nạn nhân, cho dù y không còn nhớ chính xác rốt cuộc bản thân đã bắt đầu vụ án mạng đầu tiên từ bao giờ, thậm chí y còn không thể nhớ được những nạn nhân kia trông như thế nào, nhưng y vẫn có thể nhận ra một cách chính xác nạn nhân đầu tiên – Stephen Mark Hicks trong hàng tá bức ảnh của các nạn nhân khác, và những lời này chính xác là những gì y đã nói với cảnh sát sau khi xác định được Hicks.
Đối với Thẩm Trạch mà nói, người khiến hắn ta khó quên nhất chắc hẳn là người mà hắn ta thân thuộc nhất, yêu thương nhất và cũng hận nhất, đó chính là em gái của hắn.
Là người mà Thẩm Trạch không cách nào quên được.
Cho dù sau này hắn có gϊếŧ thêm bao nhiêu người, cho dù những nạn nhân sau này có phù hợp với khẩu vị của hắn như thế nào thì nạn nhân đầu tiên vẫn vĩnh viễn là người hắn khó có thể quên được, là cô em gái hắn yêu như điên dại mà cũng hận điên cuồng.
Bởi vậy kể từ lúc Diệp Tiểu Nhu nhìn thấy Thẩm Trạch, cô đã bắt đầu hình dung ra dung mạo của cô gái ấy trong đầu, kết hợp với những đặc điểm nổi bật trên khuôn mặt của Lâm Y Y, cô đã vẽ ra chân dung của một cô gái.
Nó là đòn sát thủ cô dành cho Thẩm Trạch.
Đây cũng chính là lý do tại sao Dương Viêm nhất định phải để cô vào phòng thẩm vấn, bởi vì chỉ có cô mới có thể khơi dậy những ham muốn và nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong tiềm thức của Thẩm Trạch.
Những viên cảnh sát hình sự đứng một bên lắng nghe, ai nấy lặng ngắt như tờ. Đối với họ, những điều mà Diệp Tiểu Nhu nghĩ đến lại là những điều mà họ tuyệt đối không thể nào nghĩ ra được, hoàn toàn vượt xa kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự nhiều năm của họ.
Xem ra tâm lý tội phạm vẫn có giá trị tham khảo nhất định trong việc phá án. Việc có thể khiến Thẩm Trạch, một tên tội phạm khó giải quyết thú nhận tội ác của mình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thực sự đã giúp họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
“Hắn không ngần ngại lừa dối cảnh sát, cứ vài ngày lại hé lộ một vụ án, lại chỉ đích danh muốn gặp mặt Dương Viêm, hắn đang đùa giỡn mọi người. Có thể thấy được từ đầu đến cuối Thẩm Trạch đang tận hưởng cảm giác được người khác chú ý, hắn ta không hề hối hận với tất cả những việc mà bản thân đã làm, nhưng tình cảm mà Thẩm Trạch dành cho em gái của mình không chỉ đơn thuần là ghen tị và hận thù, mà đây là điểm yếu lớn nhất trong nội tâm của hắn, cũng là nhược điểm duy nhất.”
Sự thật chứng minh cô đã đúng.
Thẩm Trạch nhanh chóng thú nhận toàn bộ chân tướng tội ác, trong tám năm qua, hắn đã gϊếŧ tổng cộng tám người, một số nạn nhân trong đó có liên quan đến những vụ án chưa được giải quyết từ mấy năm trước. Còn có hai người là người vô gia cư chưa xác định được danh tính.
Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm đã ở lại đồn cảnh sát cả buổi chiều, nhưng khi Tiêu Ngũ đưa cho họ xem tờ giấy, cả hai đều cau mày.
“Không có người mà chúng ta đang cần tìm kiếm.”
“Phải, không có Dương Tuyết Phỉ, Thẩm Trạch nói hắn chỉ sử dụng điều này để thu hút mọi người đến gặp mình, còn đối với chuyện liên quan đến Dương Tuyết Phỉ, hắn hoàn toàn không biết.” Tiêu Ngũ nói đầy ẩn ý: “Trên thực tế, chúng tôi cũng không thể nào tìm thấy người tên Dương Tuyết Phỉ này, trước mắt tất cả những người trùng tên đều không có ai đúng với mô tả về bạn gái của Trần Giai Vỹ, nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng chúng tôi đã nhận được tin báo về một cô gái trẻ mất tích. Chỉ hai ngày sau khi Thẩm Trạch bị bắt, vụ án vẫn chưa được khởi tố vì chưa qua bốn mươi tám giờ. Bây giờ, bốn mươi tám giờ đã trôi qua, còn Thẩm Trạch thì vẫn ở đây, nếu thật sự lại có một cô gái biến mất, hai người nghĩ nghi phạm sẽ là ai?”
Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu nhìn nhau.
Tiêu Ngũ nói: “Có lẽ phải đi xem thử tên Trần Giai Vỹ kia rồi.”
Mãi đến buổi tối bọn họ mới rời khỏi cục cảnh sát.
Vốn dĩ Tiêu Ngũ muốn đãi hai người một bữa, dù sao vụ án của Thẩm Trạch đã được giải quyết, công lao lớn nhất là của hai người bọn họ, nhưng Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu đều tỏ vẻ không cần khách sáo.
Dương Viêm nói như thế này: “Tôi không quen với đồ ăn trong căng tin của các anh, anh vẫn nên để dành tự ăn đi.”
Diệp Tiểu Nhu nói: “Tuy tôi không kén ăn…. nhưng tôi có bóng ma tâm lý đối với đồn cảnh sát, ở đây tôi ăn không ngon miệng, vẫn nên về thì hơn.”
Tiêu Ngũ: “Chờ đã .”
Anh ta gọi Diệp Tiểu Nhu, lại liếc Dương Viêm, “Ừm, ông chủ Dương, tôi có thể mượn Tiểu Nhu nói vài câu được không?”
Rõ ràng anh ta là người đã đón Diệp Tiểu Nhu ra khỏi công trường và đưa cô đến văn phòng Murphy, thế nhưng bây giờ lúc Tiêu Ngũ nói với Dương Viêm rằng bản thân muốn nói chuyện riêng với Diệp Tiểu Nhu, anh ta lại có cảm giác vừa thận trọng vừa chột dạ, cứ giống như bản thân đã cướp đi người của Dương Viêm không bằng.
Diệp Tiểu Nhu nhìn Dương Viêm, snh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu rồi nói: “Đi đi, tôi ở trong xe chờ cô.”
Nhìn thấy Dương Viêm rời đi, Tiêu Ngũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Anh muốn nói gì với tôi?”
“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cô ở chỗ Dương Viêm cảm thấy thế nào, có thích ứng chưa?”
Diệp Tiểu Nhu nói: “Có thoải mái hay không chắc anh cũng nhìn ra được mà. Anh là cảnh sát hình sự, chút khả năng quan sát này mà cũng không có sao?”
Tiêu Ngũ đã quen với việc bị cô chỉ trích nên cũng không thấy mất hứng, ngược lại cảm thấy cô gái trước mặt càng nhìn càng thuận mắt.
Nguyên nhân chính là hôm nay cô đã có công lao rất lớn.
Tiêu Ngũ nhìn Diệp Tiểu Nhu ở khoảng cách gần, anh ta nói: “Tóc của cô đã dài ra rất nhiều rồi, khí sắc cũng tốt hơn nhiều so với hồi mới gặp.”
Vì vậy, Diệp Tiểu Nhu đã thuận theo ánh mắt của anh ta vươn cánh tay ra xoay một vòng, ý muốn để cho Tiêu Ngũ quan sát một cách toàn diện.
Tiêu Ngũ nhịn cười, giữ vẻ mặt nghiêm túc rồi nói: “Thầy của tôi rất quan tâm đến cô. Tuy tôi không biết tại sao, nhưng tôi có thể cảm giác được ông ấy rất để ý đến việc cô sống có tốt hay không.”
“Vậy anh có thể nói với ông ấy, tôi sống rất ổn.”
“Thời gian tới tôi có thể dành ra chút thời gian để đến thăm ông ấy, cô… có muốn đi cùng không?”
Diệp Tiểu Nhu im lặng một lát, đáp: “Nếu như chúng ta đều rảnh thì được.”
Tiêu Ngũ gật đầu: “Vậy khi nào đi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Diệp Tiểu Nhu thấy anh ta cứ nhìn mình mãi: “Nhìn chưa đủ à? Có cần tôi quay thêm một vòng nữa không?”
“Không phải, tôi chỉ muốn nói…” Tiêu Ngũ nói với vẻ nghiêm túc: “Cảm ơn cô Diệp Tiểu Nhu, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi phá vụ án này.”
“Không cần khách sáo, đây là công việc của tôi.”
“Vậy cô… ở đó có vui không?”
Diệp Tiểu Nhu cười nhẹ, hỏi ngược lại anh ta: “Anh còn nhớ anh nhặt tôi từ đâu không?”
Tiêu Ngũ sững sờ.
Đúng vậy, cho dù là đang ở đâu thì cũng tốt hơn nơi ở ban đầu của cô rất nhiều. Ngay thời khắc này, nhìn cô gái chói mắt trước mặt, Tiêu Ngũ chợt phần nào hiểu ra tại sao thầy lại yêu cầu anh ta nhất định phải giúp đỡ cô gái này. Bởi vì Diệp Tiểu Nhu thật sự cần một nơi thích hợp với mình, mặc dù không biết để cho cô ở chỗ Dương Viêm là đúng hay sai, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô, Tiêu Ngũ nghĩ có lẽ bản thân đã làm đúng.
Trông theo bóng dáng Diệp Tiểu Nhu rời đi, Tiêu Ngũ quay đầu liền thấy Vương Tranh và nữ đồng nghiệp đang nấp sau bức tường, ló đầu ra lén lút quan sát mình.
Tiêu Ngũ hít sâu một hơi: “Vương Tranh, Diêu Vũ! Hai người ăn no rửng mỡ quá hả?”
“Báo cáo lão đại, tụi em còn chưa ăn cơm nữa cơ, có phải anh đang mời ông chủ Dương và Tiểu Nhu cùng đi ăn đúng không? Cho tụi này ké miếng cơm được chứ?”
Đúng là khi không lại nhắc đến chuyện không nên nhắc. Tiêu Ngũ vừa tiến lên đã muốn đá: “Mau cút đi làm việc cho tôi.”
Vương Tranh không sợ chết mà còn ôm mông sáp tới, mặt mũi đầy vẻ hóng chuyện: “Lão đại, chắc không phải anh đã thích Tiểu Nhu rồi đấy chứ?”
“Nói nhảm cái gì vậy?”
“Đừng xấu hổ mà, anh không biết Tiểu Nhu đã nổi tiếng trong đội của chúng ta rồi. Cô ấy vừa bước vào, trời đất ơi, cảm giác còn chói mắt hơn cả minh tinh.” Vương Tranh cảm thán: “Xinh quá trời quá đất, em còn không dám tin cô ấy là Diệp Tiểu Nhu mà chúng ta mang ra khỏi công trường. Mới có bao lâu đâu mà cô ấy đã thay đổi nhiều đến vậy, anh không biết có bao nhiêu người muốn nghe ngóng chuyện của cô ấy từ chỗ em.”
“Cậu không nói bậy bạ gì với người ta đấy chứ?”
“Lão đại yên tâm, cái miệng này của em mà anh còn không tin hả? Hơn nữa em cũng không nghe nổi người khác bàn tán sau lưng Tiểu Nhu. Đương nhiên nếu khen cô ấy trước mặt em thì được, một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như thế ai mà không thích cơ chứ?”
Tiêu Ngũ bĩu môi.
Phải, cô vừa xinh đẹp vừa thông minh. Nhưng người con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như thế lại có một bối cảnh phức tạp khiến người khác không thể tưởng tượng ra được. Nếu như là người không hiểu Diệp Tiểu Nhu, có khả năng sẽ sinh ra rất nhiều hiểu nhầm với cô, cũng giống như anh ta lúc đầu vậy.
Tiêu Ngũ có thể nhìn ra Dương Viêm cực kỳ yêu thích Diệp Tiểu Nhu. Người đàn ông ấy vẫn luôn bảo vệ cô.
Nhưng… hai người họ chắc không có khả năng đâu nhỉ?
Với tính tình của Dương Viêm, Tiêu Ngũ từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ được anh có thể thích người như thế nào, suy cho cùng quen biết Dương Viêm bao nhiêu năm nhưng chưa thấy anh động lòng với ai bao giờ.
“Được rồi, điều tra vụ án đi, vụ án của Thẩm Trạch, phía sau vẫn còn nhiều việc cần phải làm nữa.”
Lúc bọn họ về đến nơi đã là nửa đêm, nhưng đèn trong văn phòng vẫn còn sáng rực.
Diệp Tiểu Nhu nhìn tòa nhà nhỏ dưới ánh đèn, chợt nhớ ra một chuyện. Cô nói: “Đúng rồi, tối hôm qua khi chúng ta trở về, tôi nhìn thấy trước cửa có một người, lúc đó đã khuya rồi, chắc khoảng mười hai rưỡi, là ai mà đến muộn như vậy?”
“Vì nhìn thấy có người nên cô mới đưa tôi đến chỗ của cô?”
“Đúng vậy.” Diệp Tiểu Nhu gật đầu, “Lúc đó anh vẫn còn chưa tỉnh, nếu đưa ạnh qua bên đó lỡ gặp phải người xấu thì phải làm sao?”
Dương Viêm dậm chân phanh, dừng xe bên dưới gốc cây.
Đèn xe vụt tắt, toàn bộ không gian trong xe trở nên tối tăm.
“Chẳng phải còn có cô sao?” Dương Viêm một tay vẫn cầm vô lăng, không quay đầu lại, “Dù người đó có phải kẻ xấu hay không thì vẫn luôn lao về phía trước, đây không phải thói quen của cô sao?”
Diệp Tiểu Nhu sững người.
Đây được tính là… đang khen hay là đang phê bình mình vậy?
Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của Dương Viêm.
Nếu như là lời của người khác, cứ cho là không nói ra thì cô vẫn có thể nhìn ra được tâm trạng của người đó đang tốt hay xấu, nhưng Dương Viêm từ trước đến nay là một người không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cảm xúc của anh bình thường đều sẽ được che giấu rất kỹ, rất hiếm khi lộ ra mặt. Bởi vì bản thân anh cũng là một người thông thạo tâm lý học và những biểu cảm nhỏ nhất, anh sẽ không dễ dàng khiến cho người khác nhìn thấu được tâm trạng và cảm xúc thật sự của bản thân.
Vậy thì câu nói này của anh là có ý gì?
Trong mấy chục giây, trong đầu Diệp Tiểu Nhu hiện lên rất nhiều khả năng, thậm chí cô còn băn khoăn không biết hôm nay mình đã làm sai điều gì… Hay là trong chuyện của Thẩm Trạch, có lẽ cô đã tự tin thái quá, làm hỏng kế hoạch của anh?
Nhưng cô cho rằng lý do mà anh cho mình đi vào chính là muốn lợi dụng thân phận thiếu nữ trẻ tuổi của cô để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc của Thẩm Trạch, hơn nữa ít nhất kết quả cũng khá tốt.
Ông chủ là Thượng đế, Diệp Tiểu Nhu thầm nói trong lòng câu này, sau đó thành thật trả lời: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Cô sai rồi.” Dương Viêm thấp giọng nhắc lại câu vừa nãy, trong giọng nói không rõ là vui hay giận: “Cô sai ở đâu?”
Diệp Tiểu Nhu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như tôi cũng không biết mình đã sai ở đâu.”
Trong không gian yên tĩnh, cô nghe thấy Dương Viêm hít một hơi.
Toi rồi, hơi thở càng nặng hơn, nhịp điệu này chứng tỏ anh ngày một tức giận hơn rồi.
Toàn thân cô đang căng thẳng thì đột nhiên Dương Viêm giơ bàn tay đang cầm vô lăng lên.
Diệp Tiểu Nhu lập tức giơ tay lên, làm ra tư thế phòng thủ. Dương Viêm nhìn cô một tay siết chặt nắm đấm, một tay che mặt, anh sửng sốt mấy giây, sau đó cau mày nói: “Cô cho rằng tôi muốn đánh cô?”
Nếu đúng là vừa rồi anh không hề giận chút nào, thì lúc này tư thế phòng thủ của cô đã khiến Dương Viêm thật sự thấy tức cười.
Diệp Tiểu Nhu cũng bị choáng váng trước tư thế phòng ngự trong tiềm thức của mình, vội vàng buông tay xuống: “Không đâu, tôi…”
“Diệp Tiểu Nhu, cô thật sự cho rằng tôi muốn đánh cô sao?”
Lặp lại, đè giọng rồi lặp lại… lần này xong thật rồi.
Nhưng cô không thể nói dối, dù nói dối trước mặt người này có khéo léo đến mấy thì cũng chỉ là một tấm màng nhựa mỏng, chọc vào sẽ vỡ.
Diệp Tiểu Nhu: “Tôi không cố ý, chỉ là phản xạ có điều kiện, giống như lần đầu gặp anh…”
Thật đúng là chuyện không nên nhắc thì cứ nhắc tới, tại sao IQ của cô lại đột nhiên chuyển thành số âm trước mặt người đàn ông này? Sau khi hoảng sợ, Diệp Tiểu Nhu cuối cùng cũng buộc mình phải bình tĩnh lại, chân thành xin lỗi: “Là lỗi của tôi, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có ý định muốn đánh tôi, là do ý thức phòng thủ của tôi quá mạnh. Ông chủ à, tôi không cố ý, trong lòng tôi từ trước đến giờ anh vẫn luôn là người dùng trí tuệ để chinh phục người khác, tuyệt đối không phải là kiểu mấy thằng ngốc hay dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.”
Không sai, cô chính là tên ngốc luôn sẵn sàng dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Nếu mọi vấn đề trên thế giới này đều có thể được giải quyết bằng khối óc và trí tuệ thì sẽ không cần đến cảnh sát chống bạo động và cảnh sát vũ trang.
Dương Viêm nhìn cô một lúc rồi mới nhìn sang chỗ khác, đưa tay tháo dây an toàn trên người.
… Thì ra anh chỉ muốn tháo dây an toàn mà thôi.
Sau đó Dương Viêm nới lỏng cúc áo trên cùng, tựa như muốn để bản thân thư giãn một chút, tiếp đến anh thở dài một hơi buông bỏ mọi áp lực dồn nén. Lúc anh lên tiếng lần nữa, giọng điệu đã trở lại với vẻ lý trí và dịu dàng như thường lệ: “Không, cô không có chỗ nào sai cả, chỉ là tôi quá nóng nảy mà thôi.”