Diệp Tiểu Nhu nhíu mày.
Thẩm Trạch nhìn thấy sự chán ghét hiện trên nét mặt cô, hắn lập tức cười điên cuồng.
Vẻ mặt chán ghét này chỉ khiến hắn càng thêm phấn khích.
Dương Viêm đột nhiên nói: “Cảm giác bị nhốt không dễ chịu chút nào nhỉ.”
Anh nhìn Thẩm Trạch từ trên xuống dưới, mỉm cười rồi nói: “Chưa nói đến việc bị nhốt, thậm chí còn bị khống chế hành vi, cảm giác này có lẽ còn khó chịu hơn cả khi ở dưới lòng đất.”
Nụ cười tà ác trên mặt Thẩm Trạch dần dần biến mất.
Đối với loại tội phạm này, điều đáng sợ nhất có lẽ không phải là bản án, càng đừng nói đến sự xét xử từ dư luận và người thân nạn nhân, chúng không bao giờ coi trọng nỗi buồn vui của người dân, bọn chúng sẽ không hối hận về những tội ác mình đã gây ra. Điều có thể khiến chúng không thể chịu nổi là mất đi tự do, đồng nghĩa với việc chúng không còn cách nào để thỏa mãn những ham muốn tội lỗi không kiềm chế được của mình.
Dương Viêm gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: “Tôi không rảnh để huyên thuyên với cậu, cậu muốn gặp tôi là muốn làm gì, cứ việc nói thẳng đi.”
Thẩm Trạch nói: “Anh Dương, anh có tin trên đời có một thế giới khác không? Có lẽ những người tôi gϊếŧ vẫn còn sống khỏe mạnh ở một thế giới khác. Nhưng mỗi ngày bọn họ vẫn chịu hành hạ, không muốn ra ngoài, không muốn liên hệ với thế giới bên ngoài, nhốt mình trong căn nhà tồi tàn đến cuối đời, thậm chí còn chưa nếm được mùi vị của đàn ông, cuối cùng cô độc đến chết, khi tìm thấy thi thể sẽ bốc mùi hôi thối, anh nghĩ họ sống như vậy có gì thú vị?”
“Vậy cậu cảm thấy sống như thế nào mới thú vị?” Dương Viêm bình tĩnh nhìn hắn: “Giống như cậu, suốt ngày sống trong cống rãnh hôi thối, lấy việc rút máu thịt người khác làm vui thú?”
Thẩm Trạch cười nói: “Có lẽ sau khi chết bọn họ sẽ cảm ơn tôi, cảm ơn tôi đã cho bọn họ nếm trải cảm giác được một người đàn ông yêu thương trước khi chết, đồng thời cũng trải qua lạc thú trước khi rời khỏi thế giới này. Như vậy chẳng phải rất tuyệt sao?”
Đúng như dự đoán, hắn là một tên hoàn toàn chống đối xã hội.
Diệp Tiểu Nhu rũ mắt xuống, phác họa vào sổ tay.
Cô biết ánh mắt Thẩm Trạch lại lần nữa hướng về phía mình.
“Cậu biến họ thành như vậy, rốt cuộc để giải thoát cho họ hay để làm hài lòng bản thân?”
“Không phải mọi người sẽ vui vẻ khi có cả hai sao?”
“Lỡ như bọn họ hận cậu thì sao?” Dương Viêm nhìn vào mắt hắn, không bỏ sót một chút thay đổi nào trong đó: “Lỡ như bọn họ muốn lột da, rút gân, kéo cậu xuống Địa ngục, bắt cậu phải chịu đựng gấp mười hay gấp trăm lần những gì họ đã phải chịu đựng, thì cậu còn thấy vui vẻ không?”
Thẩm Trạch lắc đầu cười nhạo: “Anh sẽ không hiểu được. Anh cũng giống như bọn họ, toàn là những kẻ trần tục.”
Dương Viêm làm như không còn kiên nhẫn tiếp chuyện hắn: “Dương Tuyết Phỉ đang ở đâu?”
Thẩm Trạch ra vẻ vô tội: “Tôi đã gϊếŧ quá nhiều phụ nữ, không biết anh đang nói đến ai?”
“Vậy thì đổi một câu hỏi khác đi.” Dương Viêm khẽ rướn người về phía trước, chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hỏi: “Người đầu tiên cậu gϊếŧ là ai? Cậu để cô ấy ở đâu??”
Sắc mặt Thẩm Trạch cuối cùng cũng có biến hóa, hắn mím môi không nói gì.
Hắn đang trốn tránh vấn đề này.
Có vẻ như đây thực sự là một vấn đề mang tính then chốt.
Dương Viêm: “Nếu tôi đoán không nhầm…”
Anh còn chưa nói xong, Thẩm Trạch đã cắt ngang: “Anh muốn nghe về Dương Tuyết Phỉ? Tôi có thể nói cho anh biết.”
Dương Viêm gật đầu: “Nói điều kiện của cậu đi.”
“Ừm, điều kiện ban đầu là…” Thẩm Trạch dừng vài giây, rồi bất chợt quay sang nhìn Diệp Tiểu Nhu, trong mắt lộ ra nụ cười không rõ, “Nhưng điều kiện tôi muốn bây giờ là… cô ấy.”
“Suy nghĩ cho kỹ, Thẩm Trạch.” Đôi mắt Dương Viêm dường như phủ đầy băng, “Xưa nay tôi không bao giờ cho người khác cơ hội thứ hai.”
Thẩm Trạch cười nói: “Thật là trùng hợp, tôi cũng không bao giờ cho người khác cơ hội thứ hai, bởi vì về cơ bản thì ai rơi vào tay tôi lần đầu đều chết.”
“Vậy sao?”
Lần này người lên tiếng không phải là Dương Viêm. Mà là Diệp Tiểu Nhu, cô bỗng đứng dậy khỏi ghế, đi về phía Thẩm Trạch.
Đang dán mắt vào camera giám sát, toàn thân Tiêu Ngũ cứng đờ: “Cô gái này tính làm gì vậy?”
Trên thực tế, không chỉ anh ta, mà tất cả mọi người đang theo dõi đều trở nên căng thẳng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một tên tội phạm gϊếŧ người như vậy, cho dù tay chân hắn đã bị trói lại, cũng khó tránh khỏi khiến hắn muốn làm chuyện gì đó bốc đồng.
Chỉ có Dương Viêm vẫn ngồi vững vàng ở đó, cho dù Diệp Tiểu Nhu đi ngang qua, anh cũng không ngẩng lên nhìn cô.
Nhưng khi cô từng bước một đến gần, Thẩm Trạch hiển nhiên trở nên nóng nảy.
Tiếng dây xích ma sát với bàn là tay hắn đang phát run, sự run rẩy nhanh chóng lan ra toàn thân, như thể con mồi sắp chạm tới miệng, đôi mắt của con thú đói khát hung dữ bắt đầu đỏ ngầu vì hưng phấn.
Diệp Tiểu Nhu dừng lại cách Thẩm Trạch một bước, từ trên cao nhìn hắn.
Từ lúc cô bước vào cửa, Diệp Tiểu Nhu đã cố ý dùng ngôn ngữ cơ thể của mình cho Thẩm Trạch một ảo giác, khiến hắn nghĩ rằng cô yếu đuối, không thích hắn một chút nào, cự tuyệt hắn và sợ hãi hắn.
Nhưng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ nhận ra rằng đây thực chất chỉ là ảo giác mà thôi.
“Tôi có thể thay anh ấy hứa với anh, tôi sẽ cho anh một cơ hội.”
Bên ngoài thời tiết oi bức, bên trong máy điều hòa thổi gió lạnh, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi rộng và quần jean, bộ trang phục đơn giản như vậy khiến dáng người thiếu nữ của cô trở nên mềm mại vô cùng.
Ngón tay Thẩm Trạch không ngừng run rẩy, cuối cùng hắn không khỏi nắm chặt hai tay, dường như không thể kiềm chế muốn nắm thật chặt thứ gì đó trong tay để khống chế rồi hủy hoại nó.
Du͙© vọиɠ mãnh liệt trong mắt khiến cặp mắt của hắn hơi đỏ lên, giống như dã thú khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng Diệp Tiểu Nhu lại nhìn thẳng vào mắt hắn mà không hề trốn tránh.
“Thế nhưng anh có thể làm gì tôi.” Diệp Tiểu Nhu hơi cúi người xuống, từ góc độ của Thẩm Trạch, hắn thậm chí có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng như tuyết lộ ra khỏi cổ áo sơ mi trắng của cô, một xung động gần như khát máu khiến adrenaline của hắn tăng vọt nhanh chóng, nhưng người phụ nữ trước mặt hắn, người mà hắn có thể một tay bóp chết, lại nhìn hắn với ánh mắt nghiền ngẫm và châm biếm.
“Tay chân của anh bị khóa, bốn phương tám hướng đều có cảnh sát theo dõi anh sát sao. Anh không có cách nào thoát ra khỏi đây. Từng lời nói, từng hơi thở và mọi cử động của anh đều bị để mắt đến, giống như… một kẻ thua cuộc vậy.”
Thẩm Trạch nguy hiểm nheo mắt lại: “Mày nói cái gì?”
“Tôi nói anh là kẻ thua cuộc, có sai không?” Diệp Tiểu Nhu không bị lay động bởi ánh mắt uy hϊếp của hắn, dường như thoáng chốc cô bỗng trở thành người khác, ngay từ đầu cô như người vô hình, nhưng giờ lại trở nên lạnh lùng, lý trí và sắc bén: “Không nói đến hiện tại, trước đây chẳng phải anh là một kẻ rác rưởi sao? Quanh năm trốn chui trốn lủi nơi tối tăm, không dám nhìn người, thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mặt trời. Anh giống như một con chuột trong rãnh nước. Mọi thứ trên mặt đất đều có thể khiến anh không chốn dung thân, vì thế anh chỉ biết trốn, càng là những nơi tăm tối thì càng có thể khiến anh thấy an toàn. Tựa như hồi nhỏ, anh yếu đuối, xấu xí, ai cũng ghét anh… À đúng rồi, anh còn có một người em gái nè, cô em gái xinh đẹp đáng yêu được bố mẹ anh nâng niu yêu quý bằng tình cảm chân thành, sống dưới ánh mặt trời, anh ghen tị với cô ấy lắm phải không?”
Toàn thân Thẩm Trạch càng run rẩy kịch liệt hơn, nhưng sự run rẩy này không phải sự hưng phấn như vừa rồi mà là vì phẫn nộ.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng cô gái trước mặt hoàn toàn không phải là loại ‘con mồi’ mà hắn sẽ chọn: “Mày không phải cảnh sát, mày là ai?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, “Xem ra tôi đã đoán đúng, anh chưa bao giờ yêu người em cùng mẹ của mình, thay vào đó là lòng ghen tị và hận thù sâu sắc. Những cô gái mà anh tìm kiếm không chỉ đại diện cho em gái anh, mà còn đại diện cho anh, kẻ chưa bao giờ dám bước ra khỏi cửa. Nhưng họ chỉ có rào cản về mặt giao tiếp thôi, còn bản chất thì họ hoàn toàn khác với anh. Anh tự ti mặc cảm, bởi vì tự ti nên nỗi hận càng lớn thêm. Anh gϊếŧ từng người một, lấy tóc và móng tay của họ làm chiến lợi phẩm. Mỗi ngày anh phải nhìn vào những chiến lợi phẩm đó thì mới có thể ngủ yên, đúng không? Anh nghĩ chỉ có mô người chết mới có thể thuộc về mình mãi mãi, có phải không? Bởi vì người sống thậm chí còn không muốn nhìn anh thêm lần hai!”
Sự run rẩy trên người Thẩm Trạch chậm rãi dừng lại, sắc mặt hắn bắt đầu khôi phục bình tĩnh, bình tĩnh như mặt nước chết.
Diệp Tiểu Nhu giơ tay lên, nhẹ nhàng thả một viên sỏi xuống mặt nước tĩnh lặng và tối tăm ấy.
“Người đầu tiên chết trong tay anh là em gái của anh phải không?”
Thẩm Trạch vốn đang bị khóa chặt trên ghế đột nhiên cử động.
Giống như hòn đá kia đã gây xáo động dưới nước, hắn gầm lên như một con thú giận dữ và muốn vùng dậy, Diệp Tiểu Nhu lùi lại một bước, tránh khỏi nước bọt mà hắn vừa phun ra khi gầm lên.
Tiêu Ngũ và những người khác suýt nữa định xông vào, may mắn thay họ ngay lập tức nhận ra Thẩm Trạch đã bị khóa chặt, không thể cử động nên chỉ biết mở miệng hù dọa người khác.
Nhưng dù vậy, bọn họ đều toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ rằng cô gái này quá dũng mãnh.
Đối mặt với một tên tội phạm hung ác như vậy, mà cô có thể kích động hắn đến mức độ này, chưa kể cô còn không hề sợ hãi.
Còn Dương Viêm, anh không hề lo lắng chút nào ư?
Tiêu Ngũ nhìn Dương Viêm vẫn ngồi ở chỗ đó, chỉ thấy thân hình anh hơi nhúc nhích.
Tiêu Ngũ chợt hiểu ra, ngay cả Dương Viêm bất động như núi, vừa rồi cũng suýt chút nữa đứng dậy.
“Hết lần này đến lần khác, anh dùng những cô gái chết thảm đó làm vốn để thương lượng với cảnh sát. Anh vẫn cho rằng mình là kẻ sát nhân có thể điều khiển mạng sống con người bằng cách ẩn náu trong bóng tối sao? Những mạng sống mà anh đã phô trương, những cô gái đã chết trong tay anh đang xếp hàng lên Thiên đường đoàn tụ với gia đình, còn anh chỉ có thể xuống Địa ngục, mà dưới Địa ngục không có người thân chờ đợi anh đâu.”
Thẩm Trạch tức giận gầm lên: “Mày thì biết cái gì! Mày chẳng hiểu gì cả, tao đang…”
“Anh đang cứu họ? Hay là đang tự cứu lấy chính mình? Thật nực cười.” Diệp Tiểu Nhu nhìn hắn bằng ánh mắt giễu cợt, “Anh đã bao giờ soi gương, nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình như thế nào chưa? Anh có biết bây giờ trông anh ghê tởm đến mức nào không?”
Sự sỉ nhục mãnh liệt khiến Thẩm Trạch đỏ bừng mặt, nhưng hắn nói không lại cô, chỉ có thể gầm lên giận dữ.
“Mở to con mắt của anh ra nhìn xem.” Diệp Tiểu Nhu giơ cuốn sổ đang cầm trong tay lên đưa tới trước mặt hắn.
Phía trên là chân dung một cô gái.
“Đây có phải là người mà anh ngày đêm mong ngóng không?”
Trong phòng giám sát, tất cả mọi người đứng trước camera đều trợn tròn mắt, đổ dồn về phía trước nhìn bức tranh trong tay Diệp Tiểu Nhu, nhưng Diệp Tiểu Nhu lại quay lưng về phía bọn họ, căn bản không nhìn thấy được, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thân hình Thẩm Trạch như cứng đờ, hắn ngơ ngác nhìn cuốn sổ trong tay Diệp Tiểu Nhu. Mấy giây sau, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, như thể nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, nỗi sợ hãi to lớn đó khiến hắn sinh ra phản ứng sinh lý, Thẩm Trạch gập người xuống và bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Hắn thậm chí không dám nhìn cô nữa, liên tục nôn mửa như muốn ói cả dạ dày.
Diệp Tiểu Nhu lặng lẽ lùi lại vài bước để tránh thứ mùi gay mũi.
Tiêu Ngũ lẩm bẩm: “Trên tay cô ấy là cái gì? Là tranh chân dung sao? Rốt cuộc người đó là ai mà khiến hắn sợ hãi đến thế?”
* * * * *
“Anh còn muốn làm giao dịch với chúng tôi sao? Thẩm Trạch.”
Thẩm Trạch gần như nôn ra hết mọi thứ trong bụng, giơ tay bị còng lên che mắt, điên cuồng tránh ánh mắt của Diệp Tiểu Nhu: “Đưa cô ta đi, đưa ngay đi!!!”
Diệp Tiểu Nhu đặt bức chân dung xuống, cười nhẹ.
“Sợ rồi sao?”
Thân thể Thẩm Trạch khom xuống, không còn tư thế càn rỡ vừa rồi, hắn giống như một con quỷ hút máu bị phơi nắng, toàn thân trở nên khô héo.
“Viết tên tất cả các nạn nhân.” Diệp Tiểu Nhu lật bức chân dung qua, ném sổ và bút ra trước mặt hắn.
Thẩm Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày…”
“Đổi lại, tôi có thể đưa cho anh bức chân dung này.” Diệp Tiểu Nhu nhặt bức tranh lên, “Hay là, bây giờ tôi nên xé nó đi?”
“Đừng!!!” Thẩm Trạch ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô: “Đưa em ấy cho tao, đừng xé em ấy ra, trả em ấy lại cho tao!!”
“Vậy thì ghi tên những người bị hại đi.” Diệp Tiểu Nhu lạnh lùng nhìn hắn, nói từng chữ một: “Kể cả cô ấy, không được bỏ sót một ai.”
Tất cả mọi người, kể cả Tiêu Ngũ đều rất sốc khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Kế hoạch ban đầu là để Dương Viêm, một chuyên gia thành thạo về tâm lý tội phạm tới đàm phán với hung thủ và tìm ra tung tích của Dương Tuyết Phỉ, ai ngờ rằng họ lại có thể đào ra tất cả các nạn nhân!
Dương Viêm hiển nhiên đã biết chuyện này từ lâu nên mới để Diệp Tiểu Nhu ngồi ở đó, khi cô đứng dậy đến gần Thẩm Trạch, anh cũng không ngăn cản cô.
Lúc hai người ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiêu Ngũ nhìn bọn họ bằng ánh mắt phức tạp: “Hắn đã khai hết mọi chuyện rồi à?”
“Nếu không có gì bất ngờ thì chắc hẳn đều được viết hết trên giấy. Các anh có thể kiểm tra từng cái một.”
Tiêu Ngũ hỏi Diệp Tiểu Nhu: “Diệp Tiểu Nhu, cô không sợ sao?”
“Sợ?” Diệp Tiểu Nhu cười với anh ta, “Ông chủ của tôi ngồi ở phía sau, các anh thì đứng ở ngoài cửa, thế thì tôi có gì phải sợ? Cho dù hắn có muốn ăn thịt tôi thì cũng không thể với tới chỗ tôi.”
Quả nhiên, cô vẫn là Diệp Tiểu Nhu không sợ trời không sợ đất.
Tiêu Ngũ gật đầu: “Cô nói cũng đúng.”
Anh ta liếc nhìn Dương Viêm, liền thấy Dương Viêm đang nhìn Diệp Tiểu Nhu, trong mắt có ẩn ý gì đó.
Tiêu Ngũ hắng giọng: “Cô đã cho Thẩm Trạch xem cái gì? Tại sao nhìn xong hắn lại khai hết mọi chuyện?”
“Em gái của Thẩm Trạch.” Diệp Tiểu Nhu nhìn cuốn sổ rồi nói: “Hoặc là tôi nên nói, đó là một bức chân dung giống với em gái hắn. Tôi chưa từng học hội họa, nhưng tôi vẫn có thể vẽ được một bức chân dung đơn giản.”
Lời nói của cô có phần khiêm tốn, tuy bức chân dung cô vừa vẽ không thể so sánh với chân dung của một họa sĩ vẽ chân dung chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được nền tảng của bức phác thảo, đường nét tổng thể rất mượt mà, các đường nét trên khuôn mặt cũng được khắc họa rất tốt. Nhìn thoáng qua có thể thấy ngay, cô gái trong tranh là một cô gái xinh đẹp.
Không ai trong số họ nghĩ rằng cô có tài năng như vậy.
Ngay cả Giám đốc Châu cũng ngạc nhiên: “Hai người có thể tìm được diện mạo của em gái hắn?!”
Trên thực tế, từ khi biết được tên của Thẩm Trạch, họ đã bắt đầu điều tra. Trước mắt họ đã biết hắn không có hộ khẩu ở thành phố này, trong phạm vi điều tra toàn quốc, họ vẫn sàng lọc ra hàng nghìn người có cùng tên, nhưng tạm thời chưa tìm ra ai có dung mạo giống như Thẩm Trạch, cho nên mọi người vẫn đang tích cực điều tra. Tuy nhiên, việc xác nhận danh tính chỉ cần hai ngày. Dù sao thì từ khi xảy ra vụ việc đến khi bắt giữ thành công nghi phạm chỉ mất chưa đầy hai tháng, xét theo mức độ nghiêm trọng của vụ án thì tiến độ này cũng không quá chậm.
Nếu không có nhóm Dương Viêm giúp đỡ, e rằng hung thủ sẽ không bị sa lưới nhanh như vậy.
Nhưng chuyện Thẩm Trạch có em gái hẳn là sự thật, lần trước Dương Viêm đã phân tích chuyện này rồi.
Hầu hết những kẻ gϊếŧ người hàng loạt đều thể hiện sự khác biệt so với những người bình thường từ thời thơ ấu, chẳng hạn như phóng hỏa, ngược đãi động vật và có tính cách cực đoan, họ cũng rất dễ chìm đắm trong ảo tưởng về ham muốn và nhầm lẫn bạo lực với tình yêu.
Trong số những người con gái bị Thẩm Trạch gϊếŧ, họ đều thuộc cùng một loại, đều ở độ tuổi ngoài đôi mươi, yếu đuối, da trắng và mắc chứng sợ giao tiếp xã hội khá nặng. Nói cách khác, loại phụ nữ này phù hợp với tưởng tượng bạo lực và tình yêu của hắn… Chứ không chỉ vì kiểu phụ nữ này dễ bị khuất phục hơn.
Loại hành vi bạo lực này hẳn có liên quan đến quá khứ thuở ấu thơ của hắn.
“Đánh giá từ khuôn mặt và thân hình của Thẩm Trạch, vẻ ngoài của hắn thiên về nữ tính và dáng người rất gầy. Chắc hẳn hắn có mối quan hệ không tốt với cha mình. Hắn từng bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, hoặc đã phải chịu đựng bạo lực gia đình từ chính cha mình. Điều này khiến hắn sinh ra đã mang trong mình gen bạo lực nhưng đồng thời lại có sự tự ti. Sự căm ghét của Thẩm Trạch đối với loại phụ nữ này hẳn là một cái bóng đã được chôn vùi trong lòng hắn từ khi còn nhỏ. Càng lớn lên, cảm xúc yêu ghét này càng trở nên vặn vẹo, mà cảm xúc ấy không bắt nguồn từ mẹ hắn, nên tuổi thơ của Thẩm Trạch hẳn phải có một người em gái nhỏ hơn hắn, và cô bé đó được gia đình quan tâm nhiều hơn Thẩm Trạch.”
“Nạn nhân thứ hai được cảnh sát tìm thấy, chính là Lâm Y Y. Xét theo cách thức gây án của Thẩm Trạch, sự thể hiện đặc biệt của hắn đối với Lâm Y Y phản ánh sự khác biệt giữa nạn nhân này và những nạn nhân khác, cho nên đặc điểm ngoại hình của Lâm Y Y hẳn là giống với em gái của hắn hơn. Kết hợp với nét mặt của chính Thẩm Trạch, tôi vẽ khuôn mặt của một cô gái, vừa rồi tôi cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, chỉ để khiến hắn không thể kiểm soát được cảm xúc. Với một chút ám chỉ về mặt tâm lý, cho dù bức vẽ trông không giống thì hình ảnh hiện trong tâm trí của Thẩm Trạch chắc hẳn phải là người đặc biệt nhất đối với hắn, cũng chính là nạn nhân đầu tiên – em gái hắn.”