Người Khác Là Vực Thẳm

Chương 32

Nóng nảy?

Cô không hề nhận thấy vẻ nên nóng trên khuôn mặt anh, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, cô cảm thấy hơi thở của anh có sự thay đổi.

“Có ý thức đề phòng với bất cứ ai thì không có gì sai. Cách đối phó với Thẩm Trạch cũng không có gì sai. Cô đề phòng với tôi cũng không có gì sai. Chỉ có điều…” Dương Viêm dừng vài giây, quay người lại, nhìn vào cặp mắt có phần mông lung của cô: “Chiến binh dù mạnh mẽ đến đâu cũng có những lúc cần phải thư giãn. Ít nhất khi ở bên tôi, cô có thể thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình. Thỉnh thoảng thư giãn cũng không có gì sai cả.”

Diệp Tiểu Nhu còn chưa kịp trả lời, anh lại chỉ vào cửa công ty và nói: “Cô nhìn thấy mấy người trong số họ chưa? Họ đều là trụ cột của văn phòng trong ít nhất năm năm trở lại đây. Khi mới đến đây, họ đã mắc rất nhiều sai lầm, cũng đuổi mất không ít khách hàng, nhân mạch tổn thất, động một tí là mất liên lạc. Có lần Giang Triều từng tự thực hiện một số thí nghiệm linh tinh trong văn phòng, thiếu chút nữa làm nổ tung cả tòa nhà.”

Diệp Tiểu Nhu lập tức hít một hơi.

Đứa trẻ Giang Triều này sao lại có thời điểm phản nghịch như vậy?

Dương Viêm nói: “Cô có thể hỏi mọi người trong văn phòng, tôi đã từng làm gì bọn họ chưa?”

Cùng lắm thì anh chỉ để cho Giang Thạc thay mình đánh tên khốn Giang Triều một trận, đương nhiên anh sẽ không bao giờ tiết lộ sự thật này.

Đương nhiên Diệp Tiểu Nhu cũng sẽ không biết trước đây anh đã thiếu kiên nhẫn đến nhường nào với một đám vô kỷ luật như vậy, ai có thể ở lại văn phòng đều nằm ngoài tầm kiểm soát của người bình thường, với bầu không khí hài hòa và ăn ý như bây giờ, ai có thể ngờ rằng anh đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức?

Mấy năm trước, ở đây có ít nhất hơn chục người, nhưng cuối cùng chỉ có số ít người được chọn ở lại công ty, còn những người khác thì từ chức hoặc trở thành nhân viên bên ngoài.

Chỉ có thể nói, Diệp Tiểu Nhu đã đến rất đúng lúc, gặp được một Dương Viêm cực kỳ kiên nhẫn như hiện tại.

“Nhiều nhất chỉ là trừ tiền thưởng, lương vẫn được giữ nguyên.” Anh nói mà mặt không đổi sắc: “Cho nên cô không cần lo lắng, cho dù cô cho nổ tòa nhà này, cùng lắm tôi cũng chỉ bắt cô ở lại làm việc để xây lại tòa nhà. Tuyệt đối tôi sẽ không đánh cô.”

“Hiểu chưa?”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu, cô ngẫm nghĩ rồi lại gật đầu: “Ông chủ, tôi hiểu rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không sống gợi đòn như Giang Triều đâu.”

Dương Viêm: “Rất tốt.”

Sau khi khen xong, anh nói thêm: “Tuy nhiên, chuyện như lần trước cô gửi tin nhắn cho Lâm Linh rồi tự mình đi điều tra tội phạm sẽ không được xảy ra nữa. Từ xưa đến nay, chúng tôi chưa bao giờ cho phép ai tự ý hành động, đây là nguyên tắc.”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Dáng vẻ vâng lời của cô trông mới ngoan ngoãn làm sao. Nhưng sự vâng lời này có thể kéo dài được bao lâu?

Ngẫm lại thì cũng chẳng được lâu, bởi thói quen đã ăn sâu vào xương tủy sẽ không nhanh chóng thay đổi, giống như việc cô vẫn duy trì thói quen đến đúng giờ lúc 5h30 mỗi ngày dù đã ra tù từ lâu. Ngoài ra, ngay cả trong phòng ngủ, cô cũng không thể an tâm nằm trên giường, như thể vẫn luôn cảnh giác ngay cả trong giấc ngủ.

Vừa mong manh lại vừa kiên cường không thể lay chuyển.

Một thành trì phải kiên cố đến mức nào mới có thể mang lại cho cô đủ cảm giác an toàn?

“Về nhà sớm nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Nhìn bóng lưng Diệp Tiểu Nhu xuống xe rời đi, Dương Viêm nhớ tới cảnh cô ngủ tối qua, anh nhíu mày.

Anh lấy điện thoại di động ra, tra cứu số điện thoại mà Giang Triều đưa cho, chính là vị bác sĩ trước đó đã trị liệu cho Diệp Tiểu Nhu ở bệnh viện tâm thần.

* * * * *

Diệp Tiểu Nhu suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được, nếu Trần Giai Vỹ không nói dối, anh ta quả thực có một người bạn gái bị mất tích, tại sao họ lại không tìm thấy bất kỳ tin tức gì?

Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Trần Giai Vỹ, trông anh ta có vẻ lo lắng và gần như tuyệt vọng, đó không phải giả vờ. Hơn nữa, theo bản ghi trò chuyện mà anh ta cung cấp, cuộc trò chuyện của Trần Giai Vỹ với bạn gái rất bình thường.

Vậy điều gì đã xảy ra với email đó? SZ nói chuyện với Dương Tuyết Phỉ có thể không phải là Thẩm Trạch, mà là ai đó đã cố tình dùng tên và mật danh của Thẩm Trạch để gây nhầm lẫn cho cảnh sát, vậy mục đích của việc làm này là gì?

“Mình thực sự thích giải mã quá rồi.” Cô lẩm bẩm.

Diệp Tiểu Nhu có linh cảm rằng chẳng bao lâu nữa bí ẩn trong đề bài này sẽ được giải đáp.

Trong nhóm chat trên Wechat có thông báo, là Lâm Linh hỏi có ai chơi game không, Diệp Tiểu Nhu tò mò hỏi: “Trò chơi gì?”

Lâm Linh gửi cho cô một đường link, nhiệt tình mời cô cùng chơi, Diệp Tiểu Nhu thấy có mấy người khác cũng tham gia và tải trò chơi về. Ngẫm nghĩ mãi, cô liền đặt tên mình là Diệp đại hiệp.

Giang Thạc tag tên cô vào nói: “Khiêm tốn đi, tên lính mới kia, tên nick càng bá thì sức mạnh càng kém. Trò chơi này không đơn giản như cô nghĩ đâu.”

Diệp Tiểu Nhu: Vậy thì xem nó có danh xứng với thực không.

Một tiếng sau, Diệp Tiểu Nhu đánh thắng năm trận liên tiếp hài lòng buông điện thoại xuống, không để ý tới Giang Thạc đang bùng nổ trong nhóm chat.

Giang Thạc: “Người đâu!!! Lại đây đánh tiếp!!!”

Diêm Tiêu Tiêu: “Tiểu Thạc Thạc, chú mày nín họng cho chị. Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm. Mau đi ngủ đi.”

Giang Thạc: “Diệp Tiểu Nhu!! Tôi muốn quyết tử một trận với cô!!!”

Lâm Linh: “Tiểu Nhu ắt hẳn đã ngủ rồi, tôi cũng ngủ đây. Chúc ngủ ngon.”

Giang Thạc: “Diệp Tiểu Nhu, dậy chiến lần nữa đi!”

Mọi người đều chặn tin nhắn nhóm, không ai để ý đến cậu ta nữa.

Trạng thái này kéo dài đến buổi đi làm hôm sau, vừa nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu, Giang Thạc liền hung hăng đi tới, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt thâm quầng.

Diệp Tiểu Nhu tỏ vẻ vô tội trốn ở sau lưng Diêm Tiêu Tiêu: “Mấy ngày nay tôi có chọc ông chủ đâu, anh hung dữ với tôi làm chi?”

“Đánh với tôi một ván?”

Diệp Tiểu Nhu nói: “Ông chủ nói người một nhà không thể tùy tiện đánh nhau.”

Giang Thạc: “Ý tôi là trò chơi, cô đến chơi với tôi một ván, tôi muốn rửa sạch mối nhục tối qua!!”

Một người đàn ông cao hơn 1m8, được cho là người phụ trách toàn bộ vũ lực của công ty, đã vậy còn là một người đàn ông lực lưỡng với cơ bắp cuồn cuộn, vậy mà lại đòi chơi game với cô như một đứa trẻ? Còn đòi rửa sạch mối nhục?

Thằng nhóc này có khát vọng chiến thắng mãnh liệt thật đấy, Diệp Tiểu Nhu nhẹ nhàng lắc đầu với cậu ta: “Anh đánh không lại tôi đâu.”

Giang Thạc tỏ ra không phục: “Tôi không tin, tôi chơi trò chơi này được hai năm, Lâm Linh có lúc còn thua tôi nữa là.”

Diệp Tiểu Nhu nhẹ nhàng nói: “Lâm Linh dựa vào kỹ năng, tôi dựa vào đầu óc, còn anh dựa vào cái gì, Giang kỵ sĩ?”

Giang Thạc: “…”

Đúng lúc này, Lão Mã cùng một vị khách hàng đi vào, mọi người không dám làm càn nữa, đứng thẳng người, cung kính nhìn vị khách đi vào phòng họp nhỏ.

Giang Thạc vẫn đang phân cao thấp.

Diệp Tiểu Nhu bấm bụng, nói: “Muốn tôi chơi với anh cũng được, nếu anh thua thì phải cho tôi mượn xe máy đi một tuần.”

Giang Thạc không nói hai lời lập tức đồng ý: “Thế nếu cô thua thì sao?”

Diệp Tiểu Nhu: “Còn lâu tôi mới thua, nhưng cho anh tự quyết đấy.”

Giang Thạc suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Nếu cô thua thì đổi tên tài khoản WeChat thành Diệp Lính Quèn trong nửa tháng.”

“Tôi không thể nào thua được.” Diệp Tiểu Nhu kiêu ngạo nói: “Được thôi, chốt kèo.”

Nửa giờ sau, Giang Thạc mặt không biểu tình để điện thoại di động xuống, từ trong túi móc ra chìa khóa xe máy, Diệp Tiểu Nhu hưng phấn xoa tay, vừa định cầm lấy, liền nghe được Giang Thạc trầm giọng nói: “Cô có giấy phép lái xe cơ giới chưa?”

“???” Bàn tay đưa ra của Diệp Tiểu Nhu dừng lại giữa không trung.

Giang Thạc nói: “Không có chứ gì? Vậy thì khi nào có bằng lái xe hẵng đến hỏi tôi. Lái xe không có bằng là phạm pháp.” Nói xong cậu ta quay người bỏ đi.

Diệp Tiểu Nhu: “…”

Cô đang chán nản thì chợt nghe thấy giọng nói của Dương Viêm từ đầu cầu thang tầng hai truyền đến: “Lên lầu họp.”

Ngoại trừ Lão Mã đang nói chuyện với khách hàng, những người còn lại đều đi vào phòng họp trên tầng hai.

Mọi người vừa ngồi xuống đã nghe thấy Dương Viêm tung ra một tin rất xấu: “Tôi vừa nhận được tin từ cảnh sát, một cô gái hai mươi tuổi đã mất tích ít nhất năm ngày.”

Diệp Tiểu Nhu rất nhạy bén nắm bắt được từ khóa: “Ít nhất?”

Dương Viêm gật đầu: “Giống như vụ án của Thẩm Trạch, đây đều là những cô gái trẻ ít tiếp xúc với xã hội.”

Lâm Linh đưa lên màn hình một mẩu tin có hình một cô gái. Triệu Hi Văn, 20 tuổi, đang phải ở nhà một mình học lại vì năm ngoái cô ấy thi trượt đại học, bố mẹ Triệu Hi Văn đã ly hôn nên không có ai bên cạnh, năm ngày trước cô ấy còn trò chuyện với bạn bè. Sau đó, bạn bè mất liên lạc với cô ấy. Ngày hôm sau họ báo cho cảnh sát vì không liên lạc được với Triệu Hi Văn. Chưa qua bốn mươi tám giờ nên không thể lập án, nhưng không ai biết chính xác ngày cô ấy biến mất. Ngày thứ ba sau khi báo án, cảnh sát phá cửa vào nhà cô ấy thì không thấy ai bên trong.

Diệp Tiểu Nhu nói: “Tên của cô ấy không có trong danh sách nạn nhân do Thẩm Trạch cung cấp.”

Mặc dù hung thủ đã bị bắt, vụ án cũng đã có kết quả nhưng cái bóng mang tên Thẩm Trạch vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.

Cái bóng tà ác dường như vẫn bao trùm thành phố, nó bình tĩnh theo dõi từng thiếu nữ đang bất lực không thể chống trả.

Dương Viêm: “Nếu chúng ta đã quyết định điều tra, vậy thì phải tra tới tận cùng sự việc. Giang Thạc và Lâm Linh, hãy đi tìm hiểu gia đình Triệu Hi Văn để xem có manh mối nào không. Diệp Tiểu Nhu, cô theo tôi đi gặp Trần Giai Vỹ.”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu, cũng đã đến lúc nên đi gặp anh ta một lần.

Giang Thạc bỗng nói: “Chúng ta thi xem, xem ai có thể tìm ra manh mối của vụ án này trước.”

Diệp Tiểu Nhu im lặng chỉ vào bóng lưng Dương Viêm vừa đi ra khỏi phòng họp: “Riêng chuyện này, chúng ta không thắng nổi anh ấy đâu, anh cảm thấy còn cần phải thi sao?”

Giang Thạc: “… Bỏ đi, chúng ta vẫn nên vào game so tài thôi.”

Dương Viêm đột nhiên dừng bước, ngoảnh lại nhìn bọn họ: “Trò chơi gì khiến các cô cậu mê mẩn ngay cả trong giờ làm việc thế?”

Diệp Tiểu Nhu và Giang Thạc nhìn nhau, cùng lắc đầu với Dương Viêm: “Không có gì đâu, thưa ông chủ, chẳng có gì đâu.”

Dương Viêm ừ một tiếng, thản nhiên nói với Diệp Tiểu Nhu: “Thỉnh thoảng cứ nhường cậu ta đi. Trẻ con mà chơi thua thường dễ cáu gắt.”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu, “Vâng, lần sau tôi sẽ nhường cho anh ta. Anh ta lúc nào cũng tức đến không ngủ được, còn làm trì hoãn công việc.”

Giang Thạc: “…”

Lão Mã vỗ vai Giang Thạc: “Với chỉ số thông minh của hai người kia, quả thật trình độ của chú em gần như chỉ bằng với một đứa trẻ.”

Thấy Giang Thạc trừng mắt nhìn mình, Lão Mã vội vàng giơ tay: “Ấy, đừng nóng nảy với tôi, hiếm khi tìm được người có thể theo kịp sếp của chúng ta, trân trọng đi nhóc.”

Khi hai người đi ra ngoài, Diệp Tiểu Nhu nhìn qua Giang Thạc đội mũ bảo hiểm đang ngồi trên xe máy, Giang Thạc cũng liếc cô.

Điều mà Diệp Tiểu Nhu không chú ý là Dương Viêm cũng liếc nhìn họ rồi nhìn chiếc xe mô tô cool ngầu của Giang Thạc.

Mặc dù anh không nghe thấy hai người họ đang tranh cãi gì ở tầng dưới, nhưng nhìn vào mắt họ anh có thể đoán được.

“Cô thích chiếc xe của cậu ta đến thế cơ à?”

“Vâng, tôi thích lắm.” Diệp Tiểu Nhu quay đi, nhún vai nói: “Nhưng với những thứ mình thích, tôi không tính phải giành cho bằng được, chỉ nhìn thôi cũng vui rồi.”

Sau khi lên xe, Diệp Tiểu Nhu vẫn nhìn theo Giang Thạc đã đi xa, chợt nghe thấy Dương Viêm nói: “Giang Thạc từng giành được giải thưởng trong một cuộc thi đua xe.”

“Thật sao?” Diệp Tiểu Nhu suy nghĩ rồi hếch cằm lên nói: “Nếu là tôi, chỉ cần tôi muốn thì tôi cũng có thể đoạt được giải.”

Dương Viêm cười nửa miệng nói: “Chẳng phải cô nói chỉ nhìn một cái là đủ rồi sao?”

“… Cảm giác khi nhìn vào khác với việc được trực tiếp chạm vào nó. Ai sẽ hài lòng chỉ với việc nhìn vào khi họ có thể trực tiếp giành được nó chứ?”

Diệp Tiểu Nhu nói rồi lại thấy ngứa ngáy trong lòng, cô muốn xuống xe, đá Giang Thạc ra khỏi xe máy, sau đó cướp lấy chìa khóa và xe của anh ta… Ý nghĩ này quá nguy hiểm, cô khá nghi ngờ Dương Viêm đã nhìn thấu tâm tư của mình, thế là cô vội vàng chuyển chủ đề: “Tôi nghe Lâm Linh nói hình như mấy ngày nay không có tin tức gì của Trần Giai Vỹ, gọi điện cũng không liên lạc được với anh ta, tôi vẫn luôn thấy người này rất kỳ lạ. Mỗi lần nhìn thấy Trần Giai Vỹ, tôi đều cảm thấy như có gì đó bất thường, nhưng tôi lại không nói lên được nó bất thường ở chỗ nào.”

“Giờ gặp lại anh ta, cô sẽ biết rốt cuộc chuyện này bất thường ở đâu.”

Trần Giai Vỹ không nói địa chỉ nhà mình, địa chỉ này là do Lâm Linh tìm ra, lúc đó anh ta chỉ để lại địa chỉ nơi làm việc của mình là ở một thành phố khác, theo như Trần Giai Vỹ nói thì ở thành phố C, anh ta đang sống chung với bạn gái.

Anh ta và Dương Tuyết Phỉ sống trong một căn nhà thuê, Dương Tuyết Phỉ thường ru rú trong nhà, vì Trần Giai Vỹ làm việc ở bên ngoài trường kỳ nên về cơ bản, chỉ thỉnh thoảng anh ta mới về thăm nhà. Khi không ở tại địa phương, anh ta nói bản thân luôn duy trì liên lạc với bạn gái ít nhất là một giờ trò chuyện mỗi ngày.

Nếu những gì Trần Giai Vỹ nói là sự thật thì bạn gái anh ta đã mất tích một thời gian khá dài.

Mặc dù họ sống ở thành phố nhưng đó là một căn hộ cũ nằm trong một khu dân cư tương đối xa trung tâm.

Sau khi tìm được địa chỉ, Diệp Tiểu Nhu thử gõ cửa, nhưng không có người trả lời.

“Không có ai ở nhà sao?” Diệp Tiểu Nhu lấy điện thoại di động ra bấm số của Trần Giai Vỹ, số điện thoại vẫn liên lạc được nhưng đối phương không bắt máy, Diệp Tiểu Nhu bỏ điện thoại xuống, một lúc sau cô nói: “Trong phòng có tiếng chuông điện thoại reo, anh ta đang ở nhà.”

“Vậy sao? Tai của cô thính thật đấy.” Dương Viêm nhìn Diệp Tiểu Nhu, đôi tai giấu trong mái tóc bồng bềnh của cô, chỉ lộ ra dái tai nhỏ màu trắng.

Anh nói như vậy bởi vì anh không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, nhưng điều này không có nghĩa là thính giác của anh có vấn đề, ngược lại thính giác của anh còn tốt hơn người bình thường, Diệp Tiểu Nhu khẳng định có tiếng điện thoại đang reo ở trong nhà mà không áp tai vào cửa, điều đó cho thấy thính giác của cô tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Diệp Tiểu Nhu lại áp tai vào cửa như suy nghĩ của anh, sau đó gật đầu khẳng định: “Hình như điện thoại di động của anh ta ở bên trong, nhưng tôi không nghe thấy động tĩnh của ai cả, gọi nhiều như vậy sao không bắt máy?”

Cô nhìn qua ổ khóa, đây là loại khóa điện tử khó mở nhất, cánh cửa này thật sự không dễ mở, nếu có tiếng động mạnh, có lẽ sẽ làm phiền hàng xóm tầng trên và tầng dưới.

* * * * *

Trong lúc hôn mê bất tỉnh, cô gái mơ hồ cảm thấy có ai đó bước vào phòng và chạm vào cơ thể mình.

Cảm giác đó khiến cô dựng tóc gáy, nỗi sợ hãi trong lòng gần như đạt đến đỉnh điểm, khiến tất cả các mao mạch trong cơ thể mở ra, nếu bây giờ cô có thể phát ra âm thanh, đó chắc chắn sẽ là một tiếng kêu cực kỳ khủng khϊếp——

Hắn đang vuốt ve cơ thể cô!

Không phải những đυ.ng chạm thô bạo, gợϊ ɖụ© mà là sự vuốt ve nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể đang vuốt ve thú cưng của mình khi rảnh rỗi…

Song, loại dịu dàng này còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với thô bạo.

Tuy nhiên cô không thể phát ra âm thanh nào, cũng không thể làm bất kỳ cử động cơ thể nào ngoại trừ việc thả lỏng lỗ chân lông, cô biết người này đã bỏ thuốc vào nước của cô, nhưng cô quá khát nước, cô không kìm được uống một ngụm rồi lại nôn ra, đến khi ngoảnh lại thì đã uống gần hết chai nước vào bụng.

Con người đều tham lam, tham lam đòi hỏi những gì mình không thể có được, và tham lam chấp nhận những gì mình vốn không nên nhận.

Nhưng, người đàn ông này rốt cuộc muốn gì?

Cô… vẫn có thể về nhà nguyên vẹn chứ?

Phải chăng người này chính là kẻ đã đột nhập vào nhà, gϊếŧ người và phân xác, gây ra sự hoảng loạn lớn cho cả thành phố? Nếu thực sự là hắn thì cô thậm chí còn không thể giữ mình được toàn thây.

Ông trời ơi… ai có thể đến cứu cô? Cô không muốn chết thảm như vậy!

“Đừng sợ.” Giọng nói khiến cô dựng tóc gáy đang ở gần bên tai, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp nhớp nháp, hơi thở tà ác khiến toàn thân cô run lên vì ớn lạnh…

“Không phải ai cũng có thể có giá trị như em. Cuối cùng, em nhất định sẽ cảm tạ ta, ta sẽ để em nhận ra giá trị của sinh mệnh…”