Quả nhiên, tiếng lòng vang lên ngay sau đó.
—— “Ây da, trước đó không để ý, bây giờ mới thấy tên kia cũng có khá nhiều bí mật nha!”
—— “Lại còn cùng với người kia…”
Đám con nhà giàu lập tức vểnh tai lắng nghe. Với người kia nào vậy? Cậu mau nói đi!
Bọn họ còn chưa đợi được đáp án thì tiếng còi từ chỗ staff vang lên.
“Bắt đầu thi đấu!”
*
Vì sao không tung tin sớm cũng không tung tin muộn mà lại tung tin trước khi thi đấu vậy chứ?
Chẳng lẽ là vì làm rối tâm lý bọn họ? Có chút ác độc nha!
Mạnh Khung Kỳ nhảy muộn nửa nhịp, sụp đổ hoàn toàn.
Các khách mời khác cũng bị ảnh hưởng dù ít hoặc nhiều, tốc độ bơi tự do không nhanh như bình thường, bởi vì chỉ lo để ý đến…
Nói đi nói đi, người kia là ai hả?
Chỉ có một mình Lục Thần không nghe được tiếng lòng là liều mạng bơi lên phía trước, dốc hết sức để giành lấy cơ hội lựa chọn cp.
Tuy Tống Nhất Xuyên đã đồng ý là lựa chọn Diêm Cẩn Dự, nhưng mà ai có thể đảm bảo rằng Tống Nhất Xuyên sẽ không đột nhiên đổi ý?
Lỡ như Tống Nhất Xuyên giống mình, muốn có cả hai người, muốn tán tỉnh cả hai người…
Anh ta vừa nghĩ đến đây thì khóe mắt chợt phát hiện một bóng dáng quen thuộc lại chướng mắt, đang bơi cực kì nhanh, còn có xu thế vượt qua anh ta.
Sao có thể chứ?
Bóng chuyền thì thôi đi, dù sao cũng là thi đấu theo tổ, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến thắng lợi.
Nhưng với hạng mục cá nhân như bơi tự do, hoàn toàn là dựa vào thực lực và kinh nghiệm.
Anh ta tin chắc rằng mình sẽ giành hạng nhất.
Ít nhất là dẫn đầu trong đợt tiếp sức đầu tiên.
Vì gả vào hào môn rồi trở thành hào môn, anh ta đã cố gắng rất nhiều, nhiều đến mức ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Anh ta thậm chí tự yêu cầu mình phải có thành tích xuất sắc ở các lĩnh vực, để chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào.
Tống Nhất Xuyên…
Mới vừa rồi, Tống Nhất Xuyên có thể dễ như trở bàn tay mà vượt qua mình?
Không tin!
Anh ta không tin!
Lục Thần nhận ra mình đã bị vượt qua, vậy nên càng thêm ra sức bơi về phía trước.
Có điều, hai đùi anh ta đạp đến mức suýt nữa rút gân, kết quả vẫn là kém khoảng cách vài giây.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn bóng dáng kia nhào vào trong ngực Diêm Cẩn Dự.
Ôm ba giây là khoảng thời gian không dài không ngắn.
Tống Nhất Xuyên còn chưa kịp thoát khỏi cảm giác điện giật nhè nhẹ truyền đến từ làn da nóng rực dưới nước thì bên tai vang lên giọng nói hài hước trầm thấp: “Không ngờ cậu cũng toàn năng đấy chứ?”
—— “Chỉ vậy thôi mà toàn năng hả?”
Tống Nhất Xuyên bĩu môi.
—— “Tôi còn chưa thể hiện mặt khác nữa kìa!”
—— “Nhớ năm xưa, chỉ vì không chen ra được phía trước để lấy tin, tôi trực tiếp nhảy xuống sông…”
—— “Trời ạ, ba giây trôi qua rồi, sao anh còn chưa đi? Nếu anh đánh mất hạng nhất thì tôi sẽ bắt anh làm lợn sữa nướng!”
Diêm Cẩn Dự cười cười, sau đó buông cánh tay ra, trong lòng ngực dường như còn độ ấm, xuyên thấu qua làn da thấm vào tới trái tim.
Ngay sau đó, anh lao lên phía trước, bơi về phía điểm kết thúc, chớp mắt là dẫn đầu, bỏ xa những người khác.
Kết quả thi đấu giống như ngày thi đấu bóng chuyền.
Lúc đạo diễn tuyên bố kết quả, đạo diễn phát hiện các khách mời khác đang nhìn chằm chằm Tống Nhất Xuyên, ánh mắt trần trụi lại háo hức, giống như muốn đâm thủng cơ thể người ta vậy.
Chỉ là thắng hai trận thi đấu thôi mà, có cần phải đến mức như vậy không?
Đến lúc phải chỉnh đám ăn chơi trác táng trong giới hào môn rồi, nếu không ai cũng kiêu ngạo như thế kia…
“Tổ Tiểu Xuyên lại hạng nhất nữa rồi. Mọi người vỗ tay chúc mừng đi!” Đạo diễn dẫn đầu vỗ tay: “Hạng hai là Vi Vi và Giai Giai, hạng ba Lục Thần, hạng tư… chắc là không cần tôi phải nói nhỉ?”