Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 42

Hoắc Nhân Kiệt trừng mắt: “Đều do anh hết, bây giờ thành hạng nhất đếm ngược rồi!”

Mạnh Khung Kỳ bực bội khịa lại: “Anh có giỏi thì lần sau tự anh bơi đi!”

Dù rằng bọn họ tranh cãi vài câu, nhưng mà rõ ràng là cả đám đều không rảnh lãng phí thời gian ở chuyện cãi nhau.

Bởi vì còn có bí mật chưa hóng xong nữa kìa!

Tiếng lòng dừng lại khiến người ta ruột gan cồn cào giống như đòi mạng vậy.

Nhất là người trong cuộc… không biết khi nào sẽ bị đối phương kéo lên pháp trường, cứ lo sợ mãi thôi.

***

Cuộc đời thường không như mong muốn, tiếng lòng mà mọi người chờ đợi vẫn không xuất hiện.

Sau khi kết thúc thi đấu, các khách mời “mất hồn mất vía” mà quay về phòng thay đồ, chuẩn bị ăn cơm trưa.

Đám con nhà giàu ngày xưa thường rề rề rà rà, cực kì coi trọng ăn diện, hôm nay lại vô cùng nhanh nhẹn tắm rửa, giống như lửa cháy tới mông mà chạy như bay xuống lầu, ngồi vào ghế ở nhà ăn.

Thực tế đã chứng minh rằng tiếng lòng có giới hạn khoảng cách, cần phải ở cùng một sân mới có thể nghe thấy.

Nếu không nhanh chóng giành trước vị trí hóng chuyện thì rất có thể sẽ bỏ lỡ nội dung quan trọng và đánh mất cơ hội.

Nói cho cùng, nắm bắt tin tức dẫn đầu xu thế trong thời đại ngày nay là cực kì quan trọng.

Vậy nên, đạo diễn chỉ mới vừa uống miếng nước và đi một vòng là các khách mời đã cùng nhau ngồi xuống nhà ăn rồi.

Ông ta dụi dụi mắt, không dám tin tưởng mà hỏi trợ lý bên cạnh: “Chúng ta đang ghi hình chương trình huấn luyện quân sự hả?”

“Đạo diễn, show hẹn hò nghiêm túc của chúng ta tất nhiên là không giống với các show tạp nham khác rồi.”

Chương trình huấn luyện quân sự: Vui lòng đừng nhắc!

Trợ lý nịnh nọt đúng chỗ, đạo diễn rất là vừa lòng: “Xem ra hiệu ứng cá da trơn cũng có lý đấy chứ! Giới hào môn nên có nhiều con nhà giàu trẻ tuổi ưu tú như Tống Nhất Xuyên!”

“Đạo diễn nói rất đúng!”

Trợ lý mặt ngoài thì bình tĩnh khen ngợi, chứ ở trong lòng thì chửi thầm.

Là chính ông ta muốn đuổi cậu ra khỏi tiết mục cơ mà?

Bây giờ thấy cậu được nhiều người yêu thích liền thay đổi 360 độ?

Đúng vậy! Không biết vị thần thánh nào đã mở cuộc vote trên Weibo, nhờ người xem vote lý do đáng giá để xem Hôn Nhân Hào Môn!

Trải qua hơn một tiếng vote kịch liệt, lý do “tìm hiểu vì sao Tống Nhất Xuyên đột nhiên được yêu thích” leo lên hạng nhất.

Đạo diễn vốn định nghỉ ngơi chợt trở nên phấn chấn, tự mình ra mặt tuyên bố thành tích.

“Tống Nhất Xuyên đâu rồi? Sao còn chưa xuống lầu nữa?” Hoắc Nhân Kiệt ngước mặt nhìn lên cầu thang, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Mạnh Khung Kỳ, ánh mắt gian xảo để lộ ra vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa.

Mạnh Khung Kỳ xụ mặt, không để ý đến anh ta.

Hoắc Nhân Kiệt không biết sống chết mà sáp lại gần: “Mạnh Khung Kỳ, anh không tò mò sao? Chuyện quan trọng thế kia mà? Lúc nãy cậu ta nói beep beep…”

Tiếng nói bị mã hóa, đám con nhà giàu lập tức đoán ra được là ai xuất hiện.

Vậy nên, mọi người đồng loạt mà nhìn về phía cầu thang, phải nói là nhịp nhàng thống nhất, chỉ còn kém mỗi tập thể đứng dậy mà thôi.

Đạo diễn ở sau máy quay không hiểu ra sao, gãi gãi đầu tự hỏi, đám ăn chơi trác táng huấn luyện đều đặn khi nào vậy?

Một sự bất thường rõ ràng đến như thế, vậy mà Tống Nhất Xuyên lại không phát hiện.

Bởi vì cậu đang đắm chìm trong thế giới bí mật, tạm thời quên mất mọi thứ xung quanh.

—— “Nhìn hai người kia sáp lại gần chưa kìa! Bầu không khí mập mờ ghê chưa?”

—— “Không xem thì không biết, vừa biết là bị dọa nhảy dựng luôn nha!”

—— “Hóa ra…”

—— “Hóa ra…”

—— “Hóa ra…”

Hóa ra cái gì hả? Đám con nhà giàu muốn điên lên rồi!

Trên trán Mạnh Khung Kỳ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

—— “Hóa ra Mạnh Khung Kỳ từng bị Hoắc Nhân Kiệt say rượu cưỡng hôn trong phòng vệ sinh quán bar!”

—— “Không hôn thì thôi, đã hôn là hôn luôn trái tim của Mạnh Khung Kỳ!”

—— “Qua hôm sau Mạnh Khung Kỳ đi tìm anh ta nói chuyện, lại phát hiện ra anh ta hoàn toàn không nhớ chuyện ấy!”

—— “Mạnh Khung Kỳ thẹn quá hóa giận, trực tiếp đấm anh ta một quyền, hai người lập tức lao vào đánh nhau…”

—— “Hừ! Tên khốn kiếp!”

—— “Đó là nụ hôn đầu tiên của người ta nha!”

Tống Nhất Xuyên đi từng bước vào nhà ăn, tiếng lòng khó hiểu vang lên.

—— “Sao Hoắc Nhân Kiệt lại đột nhiên đỏ mặt vậy? Anh ta chạy đi đâu thế? Không ăn cơm trưa hả?”

—— “Quả nhiên, dạ dày của đám con nhà giàu đều làm bằng sắt!”

—— “Nhịn đói giỏi ghê!”