“Chị Vi, hai ta một tổ đi, tuy không giành nổi hạng nhất, nhưng ít ra cũng có thể giành hạng hai ba.” Vu Giai Giai cất giọng ngọt ngào, ánh mắt mê say chứa đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ lướt qua một đôi khách mời đang cãi nhau.
Ngự tỷ Trần Kỳ Vi gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Còn Lục Thần ở cách đó không xa thì cúi đầu nhìn tờ giấy trắng trong tay, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Phó Chu Trì rút khỏi thi đấu hai lần chứng tỏ điều gì?
Mình không có đồng đội hai lần chứng tỏ điều gì nữa?
Tập đoàn Phó Thị là nhà tư bản đứng sau show hẹn hò, muốn gian lận là dễ như trở bàn tay.
Cho dù có thế lực khác tham gia cũng không thể thay đổi địa vị chính của tập đoàn Phó Thị.
Vậy nên…
Phó Chu Trì đang cố tình tuyên bố chủ quyền?
Không cho phép người khác tiếp cận mình?
Nghĩ đến đây, Lục Thần mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Chu Trì đang ngồi nghỉ ở một bên.
Anh ta thấy Phó Chu Trì đang nhíu mày, vẻ mặt không vui mà trừng Tống Nhất Xuyên.
Quả nhiên!
Thứ gì thuộc về mình là sẽ không bị đoạt đi!
***
Tổ đội thi đấu rất kỳ lạ… nam nam, nam nam, nữ nữ, chó và chó đang nghỉ ngơi.
Đương nhiên, lần này vẫn là staff thế vị trí của khách mời.
Tống Nhất Xuyên nheo mắt tự hỏi.
Chẳng lẽ là vì truyện đam mỹ nên có rào cản giữa nam và nữ?
Nghĩ vậy thì logic trôi chảy hơn một chút.
“Có nắm chắc thắng không?” Cậu hỏi Diêm Cẩn Dự, hơi khựng lại rồi hỏi tiếp: “Nghe nói hạng nhất có thể thêm cơm tối?”
—— “Đạo diễn biết treo cà rốt lắm, dựng lò nướng nữa, ai mà không thích chứ?”
—— “Thêm bia ướp lạnh nữa đi, mlem mlem, bia chính là giấc mơ của người làm công!”
Đám con nhà giàu: “…” Xác nhận thêm lần nữa, cậu ta là đồ tham ăn!
“Nắm chắc thì có nắm chắc, nhưng mà…” Diêm Cẩn Dự cười khẽ: “Có một điều kiện.”
Tống Nhất Xuyên chớp chớp mắt.
—— “Quả nhiên là nam mưu mô, nhờ làm việc là phải có điều kiện, chẳng lẽ anh không thèm ăn sao?”
—— “Được rồi, người ta đúng là không thèm.”
“Anh nói đi!”
“Vòng sau chọn tôi.” Ánh mắt Diêm Cẩn Dự sáng ngời, giọng nói khàn hơn vài phần: “Tôi thích kiểu có qua có lại.”
Tống Nhất Xuyên: “…”
[Ây da, có cp rồi kìa, cuối cùng cũng có dáng vẻ của show hẹn hò rồi!]
[Phải nói là khẩu vị của tổng giám đốc Diêm nặng thật đấy! Anh ấy thích kiểu Tống Nhất Xuyên, kiểu nhạt nhẽo như Lục Thần không tốt sao?]
[Lầu trên đừng đùa! Kiểu Tống Nhất Xuyên mới là kiểu hot ngày nay! Bà không thấy anh ta hạng nhất hai lần hay sao? Mù lựa chọn hả?]
[Đừng cãi nhau nữa, tập trung xem show hẹn hò đi, ngay cả bữa tiệc trai đẹp tràn ra màn hình cũng không chặn họng mấy ông mấy bà được à?]
[Ha ha ha… Tha thứ cho việc tôi thích suy nghĩ lung tung! Tôi cứ cảm thấy là tổng giám đốc Diêm OOC, dường như là đang phất tay liên tục hô hào chọn anh chọn đi vậy!]
Tống Nhất Xuyên ngơ ngẩn nhìn Diêm Cẩn Dự vài giây, vẫn không thể nhìn ra được gì trên khuôn mặt tràn đầy góc cạnh kia.
—— “Kỹ thuật diễn rất tốt, xem ra là thật lòng muốn hợp tác với mình, cũng không phải là không được…”
Vậy nên, cậu gật đầu đáp: “Ừ, lần sau chọn anh!”
Đám con nhà giàu: “???”
Bị vua dưa chọn rồi á?
Nếu Diêm Cẩn Dự hợp tác với Tống Nhất Xuyên thì chẳng phải là hai kẻ mạnh hợp tác với nhau?
Không ổn rồi nha!
Rõ ràng là Phó Chu Trì cũng suy nghĩ như vậy nên sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Các vị khách mời, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng trước điểm xuất phát.” Staff lên tiếng.
Các khách mời mặc đồ bơi vào chỗ.
Phải nói là tư thế rất chuyên nghiệp, chẳng hề kém với các tuyển thủ thi đấu quốc tế.
Tống Nhất Xuyên liếc sang bên cạnh thì thấy Mạnh Khung Kỳ, sau đó hơi ngây người.
Mạnh Khung Kỳ lập tức cảm thấy không ổn!
Mạnh Khung Kỳ: Không phải chứ? Cuối cùng cũng đến lượt mình rồi sao?