Phó Chu Trì không nhịn nổi nữa, vừa định nổi giận thì bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Đạo diễn, có phải là nên suy xét đến sức khỏe của khách mời khi tham gia loại thi đấu vận động không?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Diêm Cẩn Dự trực tiếp dừng trên mặt Phó Chu Trì. Anh gằn từng chữ một: “Liệu khác mời có thích hợp tham gia hay không?”
Đạo diễn nghĩ nghĩ rồi nói: “Ừ, cậu nói cũng có lý, là do tôi sơ sót.”
Dứt lời, ông ta quay về phía mọi người: “Các vị khách mời, dạo này có vị nào có chỗ không khỏe hoặc là mới đi bệnh viện gần đây thì hãy nói với tôi, để tránh việc…”
“Ơ, sao các cậu đều nhìn Phó Chu Trì thế?”
*
Nói thật thì Phó Chu Trì cảm thấy mình sắp bị nhồi máu cơ tim dù rằng còn trẻ tuổi.
Đổi thành ai đi nữa, cứ không duyên không cớ bị mắng chửi bị kỳ thị, lại còn có khổ mà không nói nên lời, thì thế nào cũng sẽ nghẹn ra bệnh nan y.
Anh ta thay đổi sắc mặt liên tục, cuối cùng biến thành cái loại cảm xúc khó tả thành lời, rồi mới mở miệng: “Ừ, tôi không khỏe, xin rút khỏi thi đấu.”
Đạo diễn: “…” Hmm, nội dung giao lưu qua ánh mắt của bọn họ có phải là bí mật nào đó mà mình không biết không?
[Đây là lần thứ hai rồi đúng không? Phó Chu Trì từ chối thi đấu chung một tổ với Tống Nhất Xuyên? Chẳng lẽ là giữ mình cho vị khách mời mà mình yêu thích?]
[Có khi nào là bị bệnh kín không? Sao tôi chưa từng nghe báo lá cải tung tin vậy?]
[Đương nhiên là không có tung tin rồi! Gia tộc hào môn bị bệnh đều ở bệnh viện tư nhân, bảo mật mọi tư liệu khám bệnh, chứ nếu để lộ bất cứ tin tức nào, đều sẽ làm biến động giá cổ phiếu, người dân bình thường làm sao chịu nổi?]
[Không biết mấy người có để ý thấy hay không, sao tôi cứ cảm giác là gần như các khách mời đều biết Phó Chu Trì bị bệnh, hơn nữa… nhìn anh ta như là nhìn trò cười?]
[Lầu trên, đừng suy đoán lung tung, bí mật giới hào môn không phải là loại người như chúng ta có thể dòm ngó.]
[…]
Bởi vì có khách mời không thể tham gia thi đấu, cho nên chỉ có thể lựa chọn đồng đội lần nữa.
Lần này ê kíp nghĩ ra một cách đơn giản, đó là rút thăm để xác định cp.
Đạo diễn ở phía sau máy quay rất là bất đắc dĩ với hạ sách này.
Kì này đã ghi hình hơn một nửa, nhưng mà mọi người đều nhắm vào một mình Tống Nhất Xuyên, chưa có một đôi nào có hiệu ứng cp cả, lại còn sơ sẩy cái là đi về hoặc là không thi đấu.
Cho dù là đi theo kịch bản bình thường thì người nào cũng trợn to mắt ra như là chuông đồng, không biết là đang mong chờ cái gì nữa.
Hai ngày nay rating của show tăng thì có tăng, nhưng mà đánh giá lại khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Nói cái gì mà show hẹn hò kỳ lạ nhất lịch sử…
Đùa chứ show người ta là show hẹn hò chất lượng nhất lịch sử mới đúng!
Có điều, khách mời chất lượng… chỉ là có vài hành vi kỳ lạ mà thôi.
“Cái gì? Có nhầm không thế? Tôi cùng một tổ với anh ta á?”
Giọng điệu khó tin lại ghét bỏ truyền vào tai, cắt ngang nỗi sầu của đạo diễn.
Đạo diễn nhìn về phía sân ghi hình, cuối cùng cũng nở nụ cười vui mừng.
Nhìn xem, có đề tài thảo luận rồi nè!
“Anh cho rằng tôi muốn chung một tổ với anh lắm à?” Mạnh Khung Kỳ xem thường mà trợn mắt: “Cái thứ ngực to não nhỏ, may là thi đấu thể năng, chứ với loại…”
Vì có Tống Nhất Xuyên ở đây nên không thể thốt thành lời “mama boy”, nhưng mà ai nấy đều hiểu lời chưa nói của Mạnh Khung Kỳ.
“!!!” Hoắc Nhân Kiệt bị chế giễu, lập tức nổi giận mất hết lý trí: “Anh đánh rắm! Anh mới là ngực to não nhỏ!”
Ỷ nhà mình là công chức có quyền thế chứ gì?
Với cái loại thư sinh cổ hủ như Mạnh Khung Kỳ, Hoắc Nhân Kiệt anh ta có thể một quyền đấm tám thằng!