Cậu bé hít hít cái mũi, dựa lưng lên tường, ngồi xổm xuống: “Hiện giờ trong nhà đang làm ầm ĩ, tớ bực bội muốn chết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay ngước lên, để lộ vài phần đẹp trai non nớt, cất giọng giận dữ: “Đều do tên Tống Nhất Xuyên kia, nếu không phải anh ta…”
“Anh ta làm sao?” Vương Toàn Phú khờ khạo hỏi.
“Anh ta…”
Mấy từ “tung tin” “tiếng lòng” cứ dừng ở bên miệng, làm sao cũng không thể thốt thành lời, Diêm Tư Minh tức giận đến mức đập liên tục lên đầu mình.
Vương Toàn Phú vội vàng đi ngăn cả: “Ây da, cậu tự đánh mình làm gì vậy hả? Không phải con ruột thì không phải con ruột đi, nếu thật sự không được thì cậu hãy đến nhà tớ, ba tớ có quặng, chẳng lẽ nuôi không nổi cậu hay sao?”
“Cút đi! Cậu mới không phải là con ruột đấy!” Diêm Tư Minh giật mạnh tay mình lại.
Cậu bé cảm thấy không thể trò chuyện nổi với đứa con trai của nhà giàu mới nổi trước mắt, trực tiếp lao ra khỏi WC.
Lúc vừa vào lớp, tiếng chuông báo vô học vang lên.
Diêm Tư Minh mặc kệ giáo viên dạy toán, chỉ lo nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng buồn phiền, suy nghĩ bay xa.
Anh cả không phải là con ruột thật ư?
Ba muốn đuổi anh cả đi?
Một người thân duy nhất yêu thương mình sắp phải xa cách mình!
Hừ, tất cả đều do Tống Nhất Xuyên tung tin bậy bạ.
Nếu có cơ hội gặp được anh ta, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.
***
“Hắt xì!” Tống Nhất Xuyên xoa xoa cái mũi của mình.
—— “Hình như có người đang mắng mình? Có phải là tên chó bên cạnh không?”
—— “Mặt ngoài làm ra vẻ bình thường chứ trong lòng đang hận mình chia rẽ hai người họ?”
—— “Xin lỗi nha, ông đây thích gây chuyện vậy đấy!”
Phó Chu Trì mặt mày cứng đờ ở cách đó không xa: “…” Vui lòng đừng dùng “chó” để hình dung tôi nữa!
Mama boy cố gắng nghẹn cười.
Anh ta thật sự không hiểu nổi tổng giám đốc Phó đắc tội Tống Nhất Xuyên ở chỗ nào mà Tống Nhất Xuyên cứ mắng mãi vậy?
Đạo diễn cầm microphone đi ra, ngẩng đầu nhìn ánh nắng sáng ngời, tâm trạng vui vẻ nhìn về phía sân tập hợp: “Các vị khách mời, buổi sáng hôm nay vẫn là thi đấu, hạng mục thi đấu là bơi tự do mà ai cũng giỏi.”
“Các vị khách mời phải hoàn thành bơi tiếp sức với đồng đội của mình, tổ thắng là tổ bơi tới đích trong thời gian ngắn nhất.”
Lý Nguyên giơ tay lên: “Đạo diễn, bơi tiếp sức dùng gậy tiếp sức sao?”
“Không phải.” Đạo diễn cười thần bí: “Vì đẩy mạnh mức độ thân mật của các khách mời, phương thức tiếp sức là ôm chặt ba giây trong nước.”
“Bao lâu?”
Giọng điệu khó tin của Tống Nhất Xuyên vang lên, khiến đạo diễn cho rằng mình nói nhầm, phải dừng lại cúi đầu xem kịch bản mới đáp lời.
“Đúng rồi, là ba giây nha, cậu cảm thấy ít à?”
Tống Nhất Xuyên mím chặt môi, vô thức nhìn về phía Phó Chu Trì.
Sau đó…
—— “Ọe…”
—— “Mẹ nó ai ra ý tưởng này vậy? Chỉ cần nghĩ thôi là cảm thấy ghê tởm rồi!”
—— “Không được, ọe…”
Tống Nhất Xuyên bụm mặt lại, hơi khom người, quay về phía bể bơi…
Cậu còn chưa kịp làm ra động tác cụ thể thì nghe thấy bên cạnh có tiếng quát lớn: “Tống Nhất Xuyên, cậu đủ lắm rồi!”
Tống Nhất Xuyên dường như là đang cố nhịn cơn buồn nôn, quay đầu lại hỏi: “Tôi đủ cái gì mà đủ?”
Đám fan phòng phát sóng trực tiếp không hiểu ra sao…
[Sao vậy? Sao Phó Chu Trì đột nhiên gây khó dễ vậy? Bé Xuyên nhà ta đáng thương quá đi!]
[Cái gì cơ? “Bé Xuyên” hả?” Tống Nhất Xuyên mới đây tẩy trắng rồi à? Đáng thương cái gì? Thần Thần nhà bọn tôi mới là đáng thương kìa!]
[Củ cải rau xanh mỗi người thích một loại, bà quản tôi làm gì? Tôi cứ thích đôi chân trắng bóc của Bé Xuyên đấy!]
[Nói thật là Tống Nhất Xuyên và Phó Chu Trì không xứng đôi chút nào! Tống Nhất Xuyên nên lựa chọn Diêm Cẩn Dự! Hiện giờ trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh kề vai chiến đấu hôm qua, tuyệt đối là kinh điển!]
[Đúng vậy! Đúng vậy! Thật sự là tràn ngập tình yêu, bị cắt ra thành ảnh gif, còn ở trên hot search nữa kìa!]