Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 37

Quả nhiên, lúc anh tắt điện thoại về phòng, đi ngang qua phòng Hoắc Nhân Kiệt, nghe thấy giọng nói phấn khích truyền ra tới hành lang: “Mẹ biết không, Diêm Thiên Thành không phải là con trai ruột của ông Diêm!”

“Ha ha ha… Con chướng mắt anh ta lâu rồi, ỷ mình là con trai cả rồi kiêu căng ngạo mạn, thực tế chỉ là đồ rác rưởi!”

“Khoan đã mẹ, mẹ nhớ giữ bí mật nha, lúc chơi mạt chược đừng nói ra…”

“Nói đến cùng thì con không phải là loại người lắm chuyện…”

*

Hôm nay, nhóm chơi mạt chược “Thiên” tụ tập rất sớm.

Các quý bà vốn dĩ ngủ tới trưa mới chịu thức, không hẹn mà cùng nhau đi đoạt vị trí trong phòng bài bạc, dường như sợ đi muộn một chút thôi là không còn chỗ ngồi.

Bọn họ vừa bước vào phòng liền vội vàng ngồi xuống, xắn tay áo lên bắt đầu đảo mạt chược, mặt mày cố nén vẻ phấn khích.

“Nghe nói chưa?”

“Tất nhiên là nghe rồi!”

“Ây da nha, có loại chuyện đó nữa hả? Thật sự là mất mặt quá đi!”

“Cũng bình thường thôi mà, chị xem khuôn mặt của Diêm Thiên Thành hoàn toàn không giống với ông Diêm, người ta nói nam giống mẹ nữ giống ba, nhưng mà không đến mức khác hoàn toàn như thế.”

“Nhiều năm qua không phát hiện ra một chút nào luôn hả? Bà Diêm ghê gớm thật sự, giấu kỹ dữ dội… Đợi đã, ba vạn tới tôi!”

“Hừ, đến ván kế không lấy lại nữa, bốn vạn để tôi… Nói đi thì phải nói lại, mấy thằng nhãi kia vốn đang tranh giành gia sản tới mức vỡ đầu chảy máu, bây giờ lại có một cú xoay ngược lại!”

“Mấy thằng nhãi kia của ông Diêm đều là đồ vô dụng, ngoại trừ cậu con riêng không được yêu thích kia ra, lần này thì… khó mà nói nha.”

“Nói thật lòng thì tôi hi vọng tên rác rưởi Diêm Thiên Thành kế thừa gia nghiệp, bởi vì trong giới kinh doanh, không ai muốn gặp loại đối thủ như Diêm Cẩn Dự cả.”

“Mấy chị em xem nhẹ trọng điểm hết rồi, rõ ràng là nên nghiên cứu lai lịch của thằng nhãi nhà họ Tống kia kìa. Rốt cuộc cậu ta là ai? Sao có thể biết nhiều bí mật như vậy? Sắp quấy long trời lở đất giới hào môn luôn rồi.”

“Lai lịch gì cũng được, dù sao tôi cũng chỉ thích hóng chuyện thôi.”

“Hầy, cẩn thận nói tới trên đầu chị.”

Người phụ nữ vừa nói chuyện đột nhiên thay đổi sắc mặt, ý cười có chút gượng gạo: “Tôi làm người ngay thẳng, sợ cái gì chứ?”

Các quý bà còn lại liếc bà ta một cái, không đáp lời.

Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ châm chọc, chứng tỏ là bọn họ không hề tin tưởng lời ma quỷ của bà ta.

Đứng trong lốc xoáy hào môn, ai chỉ có thể lo cho thân mình?

Người nào mà chẳng có chuyện khó nói, thậm chí là bí mật xấu xa?

Chỉ là vì mọi người diễn tốt, giấu kỹ mà thôi.

***

Ván mạt chược còn chưa xong thì tin tức đã bay đi khắp nơi.

Ngay cả đám con nít con nôi ở trường tiểu học quốc tế cũng tụ tập bàn tán với nhau trong WC sau giờ học.

“Anh trai cậu không phải là con ruột của ba cậu hả? Vậy cậu có phải là con ruột của ba cậu không?” Bé mập đẩy đẩy mắt kính, hỏi với giọng điệu rất nghiêm túc: “Cậu phải nói cho rõ ràng, nếu không hai ta không làm bạn bè nữa, ba tớ nói tớ chỉ có thể làm bạn với con nhà giàu thôi.”

Diêm Tư Minh bực bội nhíu mày: “Cút đi! Ai muốn làm bạn với cậu hả?”

Cậu bé đẩy bé mập ra, định đi ra ngoài, nhưng bị bé mập kéo lại: “Hầy, đừng nóng giận mà, tớ chỉ nói vậy thôi, nếu cậu không phải là con nhà giàu thì hai ta có thể ngầm làm bạn bè!”

Vương Toàn Phú tươi cười nịnh nọt, nếp gấp thịt mỡ nhíu lại với nhau: “Cậu vẫn là lão đại của tớ!”

Nói cho cùng, Diêm Tư Minh cũng còn nhỏ tuổi, được bạn bè an ủi vài câu là vỏ bọc giả vờ kiên cường tan vỡ.