Chủ yếu là từ lúc bọn họ còn nhỏ, ba mẹ đã dạy là phải chọn lựa bạn đời thật kỹ càng, ít nhất là có giá trị trao đổi lợi ích.
Bây giờ nghe thấy cách nói của Tống Nhất Xuyên, dường như là cũng có lý.
Đặc biệt là hai vị khách mời nữ, cả hai người đều gật đầu tán thành.
Bà đây vốn dĩ không kém, cần gì phải đi liên hôn lấy lòng người khác?
Đương nhiên là ngoại trừ hóng truyện!
—— “Thôi bỏ đi, phối hợp với ê kíp đấy mà, mình chọn bừa một người vậy.”
—— “Chọn anh ta đi!”
Tống Nhất Xuyên ngước cằm lên: “Tôi chọn Phó Chu Trì.”
Cậu vừa dứt lời, các khách mời khác đều ngạc nhiên nhìn về phía cậu.
Ơ kìa? Tống Nhất Xuyên chướng mắt Phó Chu Trì lắm mà?
Kết quả lựa chọn anh ta cả hai lần?
Lúc bọn họ đang khó hiểu, tiếng lòng lại vang lên.
—— “Tôi nha, chỉ thích dùng gậy đánh chó nam nam thôi.”
—— “Chen chân vô đôi tình chó có tình.”
—— “Nhân tiện đào ra vài bí mật rồi tung ra ngoài.”
Hóa ra là vậy!
Đám con nhà giàu hiểu ý cười.
Nhất là Diêm Cẩn Dự, mặt mày vốn dĩ âm trầm lập tức chuyển sang bầu trời trong xanh.
Chỉ có một mình Phó Chu Trì là sầm mặt.
Lựa chọn tôi rồi ghét bỏ tôi?
Lựa chọn tôi rồi tung tin tôi?
Mẹ nó!
Tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị vẫn luôn tự hào với sự giáo dưỡng của mình lập tức nảy sinh xúc động mắng người.
Lục Thần ngồi bên cạnh khẳng định thêm lần nữa là Tống Nhất Xuyên cố ý nhắm vào anh ta.
Tống Nhất Xuyên ghen ghét anh ta khi được nhà họ Tống nuôi dưỡng nhiều năm như con ruột, có được đãi ngộ mà cái đồ nhà quê Đông Bắc như Tống Nhất Xuyên mãi không với tới, có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Vậy nên bây giờ Tống Nhất Xuyên mới đi tranh giành với anh ta.
Có điều, rất đáng tiếc là…
Mày muốn đấu với tao hả? Nằm mơ đi thôi!
Lục Thần mỉm cười nhìn về phía máy quay: “Đạo diễn, tôi nhớ là vòng này cần sự lựa chọn từ hai bên mới có thể xác định đồng đội cho ngày mai.”
“Đúng không?”
Đạo diễn gật đầu: “Đúng vậy, lựa chọn trong ngày đầu là không thể từ chối, qua ngày hôm sau có quyền ưu tiên lựa chọn, nhưng cần phải có sự đồng ý của đối phương mới được.”
“Vậy nên, Phó Chu Trì, anh đồng ý trở thành đồng đội tạm thời của Tống Nhất Xuyên không?”
Camera man nhắm camera về phía Phó Chu Trì.
Trên khuôn mặt lạnh lùng kia hiện lên vẻ rối rắm, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên: “Tôi đồng ý.”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Lục Thần cứng đờ, dường như là có chút không thể tin nổi.
Còn đám con nhà giàu thì giơ ngón cái lên ở trong lòng.
Hay lắm tổng giám đốc Phó!
Bị gọi là chó nam nam cũng không ngại!
Thật sự là nhịn nhục đủ điều vì hóng chuyện!
***
Pháo hoa lộng lẫy tan mất trên bầu trời đêm, tốt đẹp không kịp bắt giữ.
Phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại tiếng sóng biển quay cuồng.
Khá nhiều dân mạng chợt thấy buồn ngủ, tắt điện thoại và máy tính.
Nói ra thì cảnh Tu La tràng nhiều người tranh giành một mình Tống Nhất Xuyên khá là thú vị.
Ngày mai tiếp tục xem!
Lúc bọn họ nhắm mắt lại ngủ, trong đầu hiện lên suy nghĩ trên.
Bọn họ không để ý thấy có người tránh khỏi máy quay, đi vào góc khuất, cất giọng khàn khàn: “Tìm sợi tóc không khó đúng không? Đưa thẳng đến trung tâm xét nghiệm.”
Giọng nói hoảng hốt lọt ra ngoài điện thoại: “Tổng giám đốc Diêm, anh nói đùa đấy hả? Diêm Thiên Thành không phải là con ruột? Trời ạ, ông chủ biết không vậy? Có khi nào nổi giận rồi tái phát bệnh tim không?”
Diêm Cẩn Dự cười lạnh: “Nếu ngay cả bản lĩnh chịu đựng cũng không có thì xem như lãng phí nhiều năm chơi bời của ông ta.”
“Vâng.” Đầu bên kia điện thoại nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Diêm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín kết quả xét nghiệm.”
Diêm Cẩn Dự: “Giữ kín hả? Chắc là không cần đâu.”
Bởi vì qua đêm nay, cả giới hào môn đều sẽ biết tin tức này.
Anh chỉ là chuẩn bị chứng cứ trước mà thôi.