Kết quả vote vừa ra, không chỉ là đạo diễn không hiểu ra sao, mà ngay cả dân mạng xem hết cả quá trình qua phát sóng trực tiếp cũng không hiểu ra sao.
Bọn họ phân tích từng chi tiết để tìm ra chứng cứ chứng minh các vị khách mời ưu ái Tống Nhất Xuyên.
[Chẳng lẽ là vì dáng người đẹp? Hay là vì sở trường thể thao? Chắc là không phải, show hẹn hò mùa này khách mời nào cũng có dáng người đẹp, mức độ tự giác không kém gì ngôi sao trong giới!]
[Có khi nào là vì khuôn mặt đẹp trai không? Phải nói là khuôn mặt anh ta đủ nổi bật giữa đám người, nhưng mà những người khác cũng không kém nha? Không đến mức ai cũng thích kiểu giống anh ta!]
[Nam vote thì thôi đi, vì sao ngay cả nữ cũng vote anh ta? Vừa nhìn là biết anh ta 0, chẳng lẽ mấy cô nàng kia cho rằng mình có thể bẻ anh ta thành 0.5?]
[Hầy, Lục Thần mà tôi coi trọng nhất chỉ có một phiếu, có loại cảm giác gian lận, nếu lần tới vẫn là Tống Nhất Xuyên thì tôi sẽ tố cáo!]
[Tố cáo cái gì? Tố cáo khách mời bị mù hả? Là Tống Nhất Xuyên thì sao chứ? Định diss anh ta suốt đời luôn à? Dù sao trong show hẹn hò, anh ta cho tôi cảm giác rất thoải mái, yên tĩnh không tranh không đoạt, ngoài việc ánh mắt sáng ngời khi nhắc đến ăn uống ra thì các mặt khác đều không tệ.]
Trong sách gốc, Tống Nhất Xuyên vốn dĩ dựa mặt nổi tiếng.
Chỉ cần Tống Nhất Xuyên đứng một chỗ, ngậm miệng lại, là có thể khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Sở dĩ Tống Nhất Xuyên không nổi tiếng và có kết cục thê thảm là vì Tống Nhất Xuyên vừa ngu ngốc vừa độc ác.
Còn phóng viên giải trí Tống Nhất Xuyên thì khác. Cậu kín miệng, năng lực giỏi, chuyên nghiệp hóng chuyện, cầm giải thưởng cuối năm đến mức mỏi tay.
Ví dụ như là giải nhà báo tiềm năng, nhà báo có đóng góp xuất sắc trong ngành báo chí, top 10 nhân tài xuất sắc trong lĩnh vực tin tức giải trí…
Mỗi một giải thưởng đều do cậu liều mạng mới có được.
Đương nhiên, chỉ có cố gắng là chưa đủ, còn phải có thực lực nữa mới được.
Mặt nào cũng phải giỏi, còn phải vừa đặt bút là ý tưởng sôi trào…
“Tiểu Xuyên, chúc mừng cậu.” Lục Thần cười chúc mừng, suýt nữa không khống chế được vẻ mặt, cái loại cảm xúc nghĩ một đằng nói một nẻo chợt lướt qua.
Tuy anh ta biết Phó Chu Trì vote cho mình, nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy ghen ghét với số phiếu nhiều của Tống Nhất Xuyên.
Đáng lẽ tất cả mọi sự chú ý đều thuộc về anh ta mới đúng!
“Cảm ơn.” Tống Nhất Xuyên nhếch môi, không hề hứng thú với sự dối trá của Lục Thần.
Cậu cần phải đứng vững ở thế giới này, sau đó đuổi đồ vô ơn nhà họ Tống ra khỏi nhà.
Ít nhất là không thể may sẵn áo cưới cho chó nam chủ, cuối cùng bị chó cắn ngược lại.
“Nếu cậu có thể tìm được gia đình của mình ở đây, thì chắc chắn là ba Tống sẽ cảm thấy vui vẻ thay cậu.” Giọng nói Lục Thần lúc nào cũng mềm mại, không hề có ý gây hấn: “Không biết hôm nay cậu sẽ lựa chọn ai?”
Nếu mày được yêu thích như vậy, thì chắc là mày chọn ai cũng sẽ đắc tội với người còn lại nhỉ?
Có khi sẽ có khách mời vì yêu sinh hận, cố ý ngáng chân…
Nghĩ đến đây, anh ta liền cảm thấy bị vote hạng nhất chưa chắc là một chuyện tốt.
Thấy ý cười mịt mờ bên môi Lục Thần, Tống Nhất Xuyên nheo mắt…
—— “Tôi chọn ai liên quan gì anh? Tôi quen thuộc với anh lắm hả?”
—— “Còn phải lựa chọn đối tượng hẹn hò nữa, chán cái loại show hẹn hò ngốc nghếch này lắm rồi!”
—— “Hào môn là phải liên hôn với hào môn mới được hả? Bản thân tôi là hào môn rồi, còn chưa đủ trâu bò sao?”
Đám con nhà giàu nghe vậy đều sửng sốt rồi lộ ra vẻ tự hỏi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy cách nói như thế.