Thấy Tống Nhất Xuyên cắt bò bít tết liên tục bỏ vào trong miệng ăn, cơ bản là không rảnh suy nghĩ lung tung trong lòng, đám con nhà giàu đều rất khó hiểu.
Đời trước thằng nhãi này là quỷ chết đói hả?
Sự thật đúng là như thế!
Vì tin tức hót hòn họt, cậu ngồi canh suốt hai mươi bốn giờ, ngay cả nước cũng không kịp uống, kết quả là chết đột ngột trong một con hẻm khuất.
Dẫn tới việc Tống Nhất Xuyên vừa mới trọng sinh xuyên qua, suy nghĩ đầu tiên chính là…
Cho dù ông trời có tung dưa thì cậu cũng phải ăn no trước rồi mới nói sau!
“Đạo diễn, thêm một phần bò bít tết, nhớ lấy chín hoàn toàn.” Tống Nhất Xuyên giơ đĩa sứ tròn trắng lên, hét với máy quay bên kia.
Đạo diễn nhếch môi: “…”
Ăn xong hết một phần mà vẫn chưa nói một câu nào!
Bảo cậu đi hẹn hò chứ không phải bảo cậu đi ăn!
“Đang rán bò bít tết, cần phải chờ thêm lát nữa.” Trợ lý căng da đầu ra nói.
Rõ ràng là Tống Nhất Xuyên có một chút thất vọng: “Hiệu suất thấp quá đi!”
“Cậu ăn phần tôi đi.” Diêm Cẩn Dự đưa phần của mình qua: “Tôi chưa đói bụng.”
Tống Nhất Xuyên ngước mắt lên, ánh mắt chợt sáng bừng.
—— “Anh tốt thật nha!”
—— “Đâu có mưu mô giống như trong tuyển tập nói đâu!”
Lần này đến lượt đám con nhà giàu khác nhếch môi: “…”
Cho cậu một phần bò bít tết chính là người tốt?
Không mưu mô?
Cậu dễ mua chuộc thế hả, chúng tôi cho phần của mình cho cậu luôn, chịu không?
Tuy bọn họ có suy nghĩ như vậy, nhưng vì khá là “sợ” Diêm Cẩn Dự nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nói cho cùng, giới thượng lưu cũng có xếp hạng, mọi chuyện đều dựa theo thực lực mà tính.
Tống Nhất Xuyên không hề khách sáo, ăn thêm một phần nữa, lúc ngẩng đầu lên tìm khăn giấy thì thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng rơi vào trong tầm mắt.
Cậu hơi sửng sốt, sau đó cầm khăn giấy: “Cảm ơn!”
—— “Anh em tốt!”
Tống Nhất Xuyên thầm nói một câu, giọng nói đậm chất vùng miền xông thẳng vào tai.
Đám con nhà giàu mới đoán là vị thiếu gia thật lưu lạc bên ngoài lớn lên ở Đông Bắc?
Vậy… cậu biết rap không?
“Bây giờ có thể bắt đầu hẹn hò chưa?” Diêm Cẩn Dự hỏi với ánh mắt xa xăm.
Tống Nhất Xuyên theo tiếng nhìn qua.
Gió biển thổi nhẹ vào nhà hàng, ánh nến xung quanh lúc sáng lúc tối, ánh sáng lờ mờ dừng trên khuôn mặt Diêm Cẩn Dự, sinh ra vài phần hiệu ứng lọc.
—— “Chậc chậc, khuôn mặt này, khí chất này… là loại nét đẹp riêng của phương Đông, cực kì xứng với câu công tử vô song.”
—— “Có thể đi quay cổ đại.”
—— “Mạnh hơn chó hoang động dục biết bao nhiêu.”
—— “Rất thích hợp làm vai chính.”
Diêm Cẩn Dự nghe thấy tiếng lòng lải nhải, mặt mày tràn đầy ý cười sung sướиɠ.
Chỉ có Phó Chu Trì là nghiến răng nghiến lợi mà cầm dao nĩa cứa leng keng lên đĩa.
“Anh Trì, anh sao vậy?” Lục Thần ngồi đối diện không hiểu ra sao, hỏi: “Hình như anh không vui? Là vì cùng một tổ với em hả?”
Từ lúc vào bàn tới bây giờ, Phó Chu Trì chưa nói một câu nào, hình như là chỉ để ý chỗ nào đó, dáng vẻ mất tập trung.
Lục Thần thử đáp lời vài lần đều không được, lòng tự tin vốn có đã giảm đi một chút.
Anh ta và Phó Chu Trì là bạn cùng trường. Tuy hai người không thân thiết lắm, nhưng mà cũng từng có thời gian tiếp xúc với nhau.
Anh ta có thể khẳng định rằng cậu thiếu gia khống chế giới giải trí này có phần yêu thích mình.
Bởi vì cảm xúc là có thể giấu, còn ánh mắt là giấu không được.
Chứng cứ rõ ràng là ánh mắt nóng rực của Phó Chu Trì mỗi khi nhìn về phía anh ta.
Có điều, sau khi Tống Nhất Xuyên xuất hiện trong show hẹn hò, mọi kế hoạch loạn hết cả lên, và Lục Thần bắt đầu có chút… không nắm chắc.
“Sao có thể chứ? Cậu đừng suy nghĩ lung tung.” Phó Chu Trì dừng suy nghĩ lại, ánh mắt dời sang khuôn mặt của Lục Thần: “Tôi chỉ là có hơi khó chịu thôi.”