Lục Thần khựng lại, sau đó không nói gì nữa, đi vào trong một góc.
Nếu đã bị vạch trần thì ngụy biện thêm sẽ chỉ khiến người ta chán ghét nhiều hơn, cách giải quyết tốt nhất là im lặng.
Mấy trận thi đấu kế tiếp, tổ Tống – Diêm một đường như thế chẻ tre, không một trận thua cuộc, lại còn không một chút mệt mỏi, có loại cảm giác càng đánh càng hăng.
Lúc thắng một bóng cuối cùng, hai người không nhịn được mà ôm nhau, dù rằng chỉ có nửa giây.
Cảm nhận được hơi nóng trước ngực, Tống Nhất Xuyên giống như bị điện giật, cả người run lên, vội vàng buông tay ra.
—— “Trời ạ, mình vừa làm gì thế? Sao có thể tiếp xúc thân thiết với dưa trong ruộng dưa chứ?”
—— “Tống Nhất Xuyên, mày tỉnh táo một chút, chỉ lo ăn dưa là được rồi, đừng có làm công cụ!”
Diêm Cẩn Dự: “…” Dưa trong ruộng dưa? Đừng có làm công cụ? Cậu hiểu đâm trúng chỗ đau của người ta lắm!
Phó Chu Trì: “…” Anh biết đủ đi, ít nhất cậu ta không nói anh là chó hoang động dục, phẫu thuật tuyến tiền liệt kéo chân sau.
Đám con nhà giàu: “…” Ha ha ha… cười chết mất thôi, cũng chỉ có cậu mới dám hình dung người mặt Diêm La như vậy!
***
Trận đấu buổi sáng kết thúc, các khách mời quay về biệt thự nghỉ ngơi.
Màn đêm buông xuống, đến lúc ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Nhà hàng bên bờ biển đã chuẩn bị xong, khách mời sẽ có bữa tối tình yêu khác nhau dựa theo kết quả thi đấu.
“Cp Tống – Diêm hạng nhất. Cp Hoắc – Trần hạng hai. Cp Vu – Mạnh hạng ba. Cp Phó – Lục hạng tư.” Đạo diễn chỉ vào vị trí bữa cơm, tiếp tục nói: “Mọi người hãy ngồi theo con số trên bàn.”
Hoắc Nhân Kiệt nhón chân nhìn qua, sau đó ra dấu thắng lợi: “Yeah!”
Mình ngồi gần với nguồn dưa nhất!
Dáng vẻ đắc ý dào dạt của anh ta khiến cho các khách mời khác cảm thấy bất mãn.
Em gái ngọt ngào Vu Giai Giai trợn mắt: “Nếu không phải anh chơi xấu thì sao có thể xếp hạng hai?”
“Cứ nhìn kết quả là được, cần gì để ý đến việc tôi thắng thế nào?” Hoắc Nhân Kiệt bĩu môi: “Sao hả? Thua không nổi à?”
Mạnh Khung Kỳ nghe vậy thì không vui nói: “Nếu không phục thì so lại lần nữa?”
“So thì so, ai sợ ai chứ?” Ngự tỷ Trần Kỳ Vi khoanh tay trước ngực, hừ lạnh.
“Lại đây…”
—— “Sao còn chưa chịu vào nữa? Không biết tôi vất vả thi đấu giành lấy hạng nhất là vì ăn hay sao?”
Tiếng lòng vừa mới truyền ra, cuộc tranh chấp lập tức dừng lại một cách quỷ dị.
—— “Sao không cãi nhau nữa? Không phải mới vừa đòi so lại sao? Kẻ có tiền lắm chuyện quá, cũng không sợ mệt!”
Nghĩ đến đây, Tống Nhất Xuyên dường như lơ đãng mà nhìn lướt qua Diêm Cẩn Dự.
—— “Chán quá đi! Trong lúc chờ món lên bàn, hay là mình lật xem chuyện người ta?”
—— “Diêm Cẩn Dự không có chuyện gì hay ho cả, nhưng mà nhà họ Diêm thì nhiều lắm. Nể mặt anh ta cùng tổ với mình, nếu có cơ hội thì có thể nhắc nhở đôi điều, ơ khoan đã, bí mật to đùng phải giữ lại mới có thể hóng hớt lâu dài.”
—— “Ơ, sao tên kia có vẻ là lạ, chẳng lẽ là…”
Đám con nhà giàu: “…” Mặc kệ sắc mặt của anh ta đi! Có bí mật gì mau tung ra nhanh!
—— “Để mình nhìn xem…”
—— “Trời ạ, có loại chuyện này nữa hả?”
Tiếng lòng vừa truyền đến, đạo diễn cầm microphone lên nói: “Các vị có thể vào chỗ ăn cơm rồi.”
Tống Nhất Xuyên nghe vậy thì bước nhanh qua bàn.
—— “Đói bụng đói bụng, ăn cơm trước đã!”
Đám con nhà giàu: “…” Rốt cuộc là cậu có đạo đức nghề nghiệp không thế?