Phó Chu Trì siết chặt nắm tay đứng dậy đi về. Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta lại ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn sân thi đấu.
Tống Nhất Xuyên thật sự đáng ghét. Có điều, tin tức từ Tống Nhất Xuyên lại vô cùng có giá trị.
Hào môn vốn dĩ là một tầng lớp biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Biết càng nhiều bí mật thì phần thắng sẽ càng lớn.
Ai cũng biết rõ đạo lý này.
Ngay cả Diêm Cẩn Dự chưa từng tham gia bất cứ hoạt động giải trí nào cũng đi tham gia show để biết đôi điều.
Có thể thấy được mức độ nổi tiếng hiện nay của Tống Nhất Xuyên trong giới hào môn.
Nếu mình đi về rồi bỏ lỡ bất cứ bí mật nào đó, thì rất có thể sẽ tạo thành tổn thất không thể đo lường.
Cho nên… dù có mất mặt thì Phó Chu Trì cũng phải mất mặt chết ở đây.
Nghĩ đến đây, anh ta cong cong khóe môi, trên mặt hiện lên vẻ nghĩ ngợi, nói ra thì phạm vi tiết lộ tiếng lòng khá là thú vị, chỉ có hào môn thật sự hoặc là đại lão trong giới mới có thể nghe thấy.
Rất dễ dàng có được kết luận, bởi vì chỉ cần quan sát phản ứng của mọi người xung quanh là biết…
Nếu bọn họ nghe thấy chuyện mình mới vừa phẫu thuật tuyến tiền liệt xong thì sẽ không bình tĩnh như bây giờ.
“Bóng đẹp!”
Một tiếng khen ngợi kéo suy nghĩ của Phó Chu Trì quay trở lại.
Anh ta nheo mắt, nhìn về phía sân thi đấu lần nữa.
Hai bóng dáng cao gầy phối hợp cực kì ăn ý, có tấn công có phòng thủ, đánh cho đối thủ liên tục thua điểm, hoàn toàn không đỡ nổi.
Lục Thần và anh ta là bạn cùng trường, anh ta biết rõ thực lực của Lục Thần.
Tuyển thủ cô đơn một mình cũng có thể đấu với hai người, bây giờ lại bị đánh cho không đỡ được?
Thật sự là khiến người ta khó tin!
Rõ ràng là tư liệu viết Tống Nhất Xuyên là một kẻ vô dụng trước khi bị nhận về nhà họ Tống.
Sao có thể…
Mặt mày Phó Chu Trì lập tức trở nên âm trầm.
“21:13, tổ của Tống Nhất Xuyên và Diêm Cẩn Dự thắng!”
Đạo diễn cầm microphone tuyên bố kết quả, trong sân lập tức vang lên tiếng huýt sáo phấn khích.
Đám con nhà giàu sôi nổi vỗ tay chúc mừng tạo nên cảnh tượng đối lập rõ ràng với dáng vẻ cô đơn bất lực của người nào đó.
Lục Thần bụm gò má, mặt mày nhịn nhục, cố tình né tránh màn ảnh, quả bóng trong tay rơi xuống bờ cát.
Biển xanh trời xanh dường như lu mờ, bóng râm bao phủ trước màn ảnh.
Anh ta không ngờ mình lại bị Tống Nhất Xuyên cướp đi sự chú ý của mọi người. Cảm xúc thẹn quá hóa giận mới là thật, có điều biểu hiện ra ngoài lại là ấm ức không cam lòng.
Bị bóng chuyền nện trúng vẫn kiên trì cho hết trận đấu, cái loại nhân thiết thê thảm này chắc là có thể kiếm được một đợt cảm xúc đến từ người xem.
Quả nhiên, có fan trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy đau lòng.
[Quá đáng lắm rồi! Rõ ràng là ức hϊếp người mà! Có ai chơi kiểu nện bóng lên mặt?]
[Đạo diễn sao vậy? Nhân viên y tế đâu? Chẳng lẽ không nên lại xem xét vết thương ngay sao?]
[Đám con nhà giàu kia không có tình người gì cả, ngay cả sự quan tâm cơ bản cũng không có, chỉ biết đứng ở một bên xem trò hay.]
Đương nhiên là cũng có cách nói khác.
[Mấy người bị mù à? Không thấy lúc đầu Lục Thần nhắm ngay mặt Tống Nhất Xuyên sao? Nếu Tống Nhất Xuyên không tránh né thì bây giờ người bị thương chính là Tống Nhất Xuyên!]
[Đúng vậy! Là Lục Thần chơi bẩn trước, vì sao phải nhường anh ta cơ chứ? Có qua có lại mới là công bằng!]
[Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy trận đấu rất là xuất sắc. Hmm, chân của Tống Nhất Xuyên cũng rất trắng…]
Đạo diễn thấy rõ ràng là Lục Thần cố ý làm ra vẻ. Đạo diễn cảm thấy khó chịu, cất giọng gượng gạo với trợ lý bên cạnh mình: “Tìm hộ lý xử lý miệng vết thương cho cậu ta đi.”
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Lục Thần đi ra ngoài, xua xua tay.
Đạo diễn liếc qua: “Khách sáo quá là có vẻ giả tạo.”