Hứa Kỳ đang suốt đêm viết kịch bản họp báo, vừa mới ấn nghe cuộc gọi thì nghe thấy một giọng nói tức muốn hộc máu: “Mày dám đăng video thật ư? Mày có bệnh à? Mau gỡ video đi! Nếu không tao sẽ tung tin mày thích ăn trộm!”
“Kệ mày!” Hứa Kỳ không chút để ý nói: “Tao không quan tâm!”
Dù sao thì đám người đó đã tung tin trong giới rồi.
Mình có cái gì phải giấu giếm nữa?
***
Phó Chu Trì chủ động rời khỏi không hề ảnh hưởng đến tiến độ ghi hình của show hẹn hò.
Trận đấu bóng chuyền trên bờ cát vẫn diễn ra một cách sôi nổi.
Tống Nhất Xuyên hét to với đạo diễn phía sau máy quay: “Đạo diễn, tôi thiếu đồng đội, có thể cho một staff giúp đỡ hay không?”
—— “Tốt nhất là người khỏe mạnh tràn đầy sức sống, chưa từng phẫu thuật tuyến tiền liệt.”
Phó Chu Trì đang nghỉ ngơi dưới cây dù: “…”
Tống Nhất Xuyên vừa dứt lời, vài cánh tay giơ lên ngay sau đó.
“Tôi nè!”
“Tôi đi!”
“Tôi chưa từng…”
“Tôi…”
Đạo diễn: “…”
Ai nói đám con nhà giàu không thích tham gia show hẹn hò?
Nhìn xem ai cũng tích cực chưa kìa!
Chỉ có tên kia… Tôi còn chưa lên tiếng nữa, cậu có thể đừng tự mình ghép tổ hay không?
Đạo diễn âm thầm từ chối, nhưng lại không dám lên tiếng, đành phải trơ mắt ra nhìn chủ đầu tư tiết mục Diêm Cẩn Dự đi từng bước lại bên cạnh Tống Nhất Xuyên.
“Tôi cùng tổ với cậu.”
Tống Nhất Xuyên liếc xéo anh một cái.
—— “Anh có được không đấy?”
Diêm Cẩn Dự chỉ cơ bụng tám múi xinh đẹp của mình: “Đâu phải chỉ rèn luyện chơi!”
Tống Nhất Xuyên miễn cưỡng gật đầu.
—— “Được rồi, tạm thời tin tưởng anh vậy, đừng giống như vị kia, cứ vừa thấy Lục Thần làm ra vẻ là chân mềm nhũn.”
Phó Chu Trì: “…” Hay lắm, cứ mở miệng ra là nhắc đến tôi đúng không?
Đồng đội đột nhiên đổi tổ, Lục Thần xấu hổ mà đứng tại chỗ, mặt mày khó coi, lại rất là rộng lượng nói: “Đạo diễn, để staff ghép tổ với tôi nhé?”
“Tôi không đoạt đồng đội của tổ khác.”
Bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp lướt nhanh.
[Tôi khóc chết mất thôi! Anh ấy tốt quá đi! Bị ức hϊếp đến mức này rồi mà còn dịu dàng lương thiện như vậy nữa!]
[Dùng từ “đoạt” có ổn không thế? Rõ ràng là người ta tự nguyện, Tống Nhất Xuyên chưa nói cái gì cả!]
[Cần gì phải nói? Cái đồ trà xanh! Nói muốn ghép tổ với staff là vì giành sự đồng tình của người khác!]
[Đôi mắt nào thấy anh Dự đồng tình vậy? Tôi thấy là yêu thích lẫn nhau thì đúng hơn! Hai người đứng chung một khung hình đẹp quá kìa, mấy người không đi ship cp, ở đó mà đồn đại lung tung!]
“Bắt đầu!”
Cuối cùng cũng có đủ tổ, đạo diễn vội vàng hô bắt đầu thi đấu.
Lục Thần nhịn nhục cả buổi, cười gian xảo giơ bóng chuyền lên, nhắm ngay người nào đó, thầm nghĩ: Giành sự chú ý và màn ảnh sướиɠ lắm đúng không? Nếu tao không nện mày thành đầu lợn, thì tao có lỗi với cúp bóng chuyền từng đoạt lắm!
Bên kia lưới bóng chuyền, Tống Nhất Xuyên hơi khom người, ánh mắt sáng lên.
—— “Chậc chậc, không giấu đuôi cáo nổi nữa à? Muốn chém tôi trước sao? Hừ, anh nằm mơ đi!”
—— “Xin lỗi nha, tôi của bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Tống Nhất Xuyên!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì thấy bóng chuyền lao về phía khuôn mặt Tống Nhất Xuyên.
Cậu lùi ra một bước, tách chân squat, giơ thẳng tay lên tung bóng ra ngoài.
Động tác liền mạch lưu loát, bóng người cao to bên cạnh ăn ý mà bật nhảy lên cao.
Một bóng chí mạng, tiếng hét thảm thiết vang lên ngay sau đó.
“A!!!”
Tống Nhất Xuyên nhìn qua.
—— “Ây da, bị vả mặt rồi kìa!”
—— “Diêm Cẩn Dự giỏi lắm, mạnh hơn tên mới vừa phẫu thuật tuyến tiền liệt kia nhiều!”
Phó Chu Trì không ở lại hiện trường ghi hình nổi nữa.
Trái một câu tuyến tiền liệt, phải một câu chó động dục.
Anh ta phải để mặt mũi của mình ở đâu đây?