Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 22

Ông Cố giành lên tiếng trước: “Hiểu lầm thôi mà, có cần phải gây ầm ĩ như vậy không? Đều là người một nhà, giải thích rõ ràng là được rồi.”

“Hiểu lầm hả?” Bà Cố đứng bật dậy: “Nếu không phải phát hiện đúng lúc thì ông và Thất Thất đã…”

Bà thật sự khó nói nên lời, đợi cho bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Có phải là ông muốn giúp nó tới cùng không?”

“Đúng vậy!” Ông Cố mặt mày kiên quyết: “Tiểu Vân là con gái của tôi. Tôi không thể mặc kệ con bé được!”

Bà Cố nhếch môi cười nhạo: “Được lắm, vậy thì ông và nó cùng nhau cút đi! Thỏa thuận ly hôn ở trên bàn, ký xong rồi cút đi!”

“Bà, bà muốn ly hôn với tôi?” Ông Cố không dám tin tưởng: “Chỉ vì tôi bênh vực Tiểu Vân?”

Cố Vân ngã ngồi trên mặt đất nghe vậy thì vội vàng bò về phía bà Cố: “Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ đừng đuổi con đi…”

Bà Cố tránh thoát khỏi tay Cố Vân, nhìn từ trên cao xuống: “Đừng gọi tôi là mẹ. Tôi không có đứa con gái phát rồ như cô!”

“Tiểu Vân, con đừng cầu xin bà ta, bà ta là đồ máu lạnh vô tình!” Ông Cố kéo Cố Vân ra sau lưng mình: “Ly hôn thì ly hôn, bà đừng hối hận là được!”

Trận hỗn loạn trước mắt khiến cho Cố Quân Dư cứng còng cả người: “Ba mẹ đừng vì một chuyện nhỏ…”

Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị bà Cố tát cho một cái: “Chuyện nhỏ hả? Đầu óc mày còn dùng được không đấy? Cố Thất Thất mới là em gái ruột của mày, mày nói thêm câu nào nữa thì cút ra khỏi nhà với bọn họ đi!”

Cố Quân Dư không thể tin nổi mà bụm mặt: “Mẹ, mẹ tát con?”

Lúc mọi người đang ầm ĩ loạn xạ, một giọng nói lười nhác vang lên.

“Tát thì tát chứ sao, chẳng lẽ để anh lại ăn tết à?”

Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy đứa con gái mới vừa nhận trở về, vừa nhai kẹo cao su, vừa cầm thỏa thuận ly hôn trên bàn lên, đọc xong rồi cảm thán: “Con nhớ rõ là có thỏa thuận trước kết hôn, ba là người ở rể, ly hôn là chỉ có thể tay trắng ra khỏi nhà?”

Bà Cố hoảng hốt gật đầu: “Ừ, có thỏa thuận, có cả công chứng nữa.”

Cố Thất Thất nhả kẹo cao su ra dán lên thỏa thuận ly hôn: “Vậy còn sợ cái gì nữa? Mẹ mau ly hôn đi! Khi nào ly hôn xong, con sẽ giới thiệu bạn trai mười tám tuổi cho mẹ, biết làm nũng biết tỏ vẻ đáng yêu, tuổi tác nhỏ sức khỏe tốt…”

Mấy người trong vòng lốc xoáy ngây người tại chỗ, mặt mày tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Ông Cố: Có phải là nó điên rồi không?

Bà Cố: Vẫn là con gái tri kỉ!

Cố Quân Dư: Không biết nên nói cái gì cho đúng nữa.

***

Để tránh việc bị người ta mắng mỏ, Tống Nhất Xuyên vẫn đi phòng bếp bày ra kỹ năng nấu nướng của mình, cầm dao chặt lạch cạch vài cái, sau đó bưng một đĩa thức ăn lên.

“Các vị, đây là món nộm dưa leo.”

Món ăn màu sắc xanh tươi nổi bật giữa các món ăn thường thường.

Màn ảnh kéo lại gần, fan phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu khịt mũi coi thường.

[Chỉ vậy thôi hả? Có lệ quá đi!]

[Nhìn người ta nấu món ngon kìa, Tống Nhất Xuyên quá đáng lắm rồi nha!]

[Chậc chậc, anh ta tới show hẹn hò để nằm yên chứ gì, nếu tối nay có bất cứ một người nào lựa chọn anh ta, thì tôi sẽ ăn dưa leo suốt một tuần.]

“Khá tốt, món ăn thanh đạm, vừa lúc đỡ ngán.” Lục Thần tươi cười hòa giải, đẩy món canh mình nấu ra giữa bàn ăn: “Mọi người nếm thử món canh thịt viên của tôi đi, phải tốn rất nhiều công sức…”

Anh ta còn chưa nói xong thì khóe mắt liếc thấy có người cầm đũa lên.

Anh ta lập tức mang lòng mong chờ.

Có điều, vài giây sau, anh ta phát hiện đôi đũa chạm vào món nộm dưa leo mà nhìn thôi cũng không muốn ăn của Tống Nhất Xuyên.

“…”