Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 21

Bình thường thằng nhãi này ra vẻ cực kì đứng đắn, nào biết sau lưng chơi thoáng như vậy?

Có dụng cụ gì nha?

Muốn đi hiện trường tận mắt nhìn thấy ghê!

Ánh mát hóng hớt khiến cho sắc mặt Phó Chu Trì khó coi đến cực điểm. Anh ta hung hăng trừng Tống Nhất Xuyên, bước chân đang đi về phía phòng bếp rút lại, nói bằng giọng điệu mất tự nhiên: “Tôi đi phòng vệ sinh, lát nữa sẽ quay lại giúp đỡ.”

Anh ta còn chưa nói xong thì đã quay người đi trong ánh mắt ngạc nhiên thất vọng của Lục Thần.

Bóng lưng vốn dĩ thẳng tắp trông có vẻ cứng đờ.

Tiếng lòng lại vang lên lần nữa…

—— “Rút lui trong loại thời điểm này hả? Bị táo bón hay là tiêu chảy vậy? Không biết dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân thì sao có thể phát huy ra được vòng eo chó top của anh?”

—— “Chẳng lẽ là đi xem xét hoàn cảnh để tìm cơ hội phòng vệ sinh play?”

—— “Ối trời đất ơi, vẫn là do mình đánh giá thấp mức độ chơi ngầm của tổng giám đốc nhã nhặn đứng đắn!”

Phó Chu Trì khựng bước chân đạp lên bậc thang, không thể nhịn được nữa mà quay đầu lại, hét to: “Cậu có thể đừng beep beep…”

Câm miệng được không hả?

Rốt cuộc thì ai nói cho cậu biết là tôi thích chơi ngầm?

—— “Nhìn cái gì mà nhìn, couple của anh ở trong phòng bếp kìa!”

—— “Cơ mà đám con nhà giàu này khá là buồn cười, hở cái là beep beep, liệu có phải là ám hiệu gì đó không?”

Tống Nhất Xuyên nhíu mày, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung.

—— “Có chút đói bụng, muốn ăn sườn chua ngọt, gà kho, cá trích hấp, nếu có rau muống luộc thì càng tốt…”

Cậu lảm nha lảm nhảm ở trong lòng, không hề thấy được vẻ mặt là lạ của đám con nhà giàu.

Hoắc Nhân Kiệt là người đầu tiên lao vào trong phòng bếp, mở miệng ra là hỏi: “Tủ lạnh có sườn không? Tôi có thể làm đường dấm.”

Lý Nguyên có chút bất ngờ: “À, có.”

“Thịt gà thì sao?” Hồng nhị đại* Mạnh Khung Kỳ hỏi.

(*) Hậu duệ của thế hệ cách mạng đầu tiên của ĐCSTQ.

Lục Thần do dự đáp: “Cũng, cũng có.”

“Tôi biết luộc rau muống!” Em gái ngọt ngào Vu Giai Giai giơ tay.

Những người khác sôi nổi phụ họa.

“Tôi nấu món này!”

“Tôi giỏi nấu món kia!”

“…”

Mọi người trở nên chủ động tích cực, khiến fan phòng phát sóng trực tiếp bàn tán xôn xao.

[Quả nhiên, tôi không hề nhìn lầm, Lục Thần là người được chào đón nhất. Tuy anh ấy là người mới, nhưng mà đủ loại điều kiện của anh ấy vẫn ở đó, rất hợp gu của đám con nhà giàu sống trong nhung lụa.]

[Hầy, nhiều người thích anh ấy quá, liệu có xuất hiện Tu La tràng không?]

[Đạo diễn cố lên, tôi thích xem loại cốt truyện này lắm!]

Sát thủ phòng bếp Tống Nhất Xuyên thấy các khách mời đều cố gắng nấu ăn, nhìn nhìn rồi cũng ngại ngùng, do dự cả buổi mới gãi đầu đi qua, nói: “Hay là tôi cũng góp một phần sức lực?”

Hoắc Nhân Kiệt vội vàng từ chối: “Không cần! Không cần!” Cậu chỉ cần phụ trách cung cấp chuyện nhà người ta là được rồi!

Tống Nhất Xuyên vừa định lên tiếng thì một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Còn muốn ăn món gì nữa?”

Tống Nhất Xuyên quay đầu lại, thấy ánh mắt sâu thẳm của Diêm Cẩn Dự: “…”

Còn muốn ăn món gì nữa?

Cái chữ “còn” này hay lắm nha!

***

Cố Quân Dư lái xe như bay về nhà, vừa bước vào cửa liền thấy “em gái ngoan” ấm ấm ức ức ngồi bệt dưới đất.

Lúc này, ba ruột đang che trước mặt cô ta, toàn thân tràn ngập cảm xúc đề phòng, giống như là đang bảo vệ bảo bối của mình.

Một lọ thuốc ngã lăn ra đất, viên thuốc vung vãi khắp nơi.

Cố Quân Dư thấy rõ chữ viết trên chai, nhíu mày, đi nhanh tới bên cạnh mẹ: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Mẹ không nói ra được cái loại chuyện ghê tởm này. Con đi hỏi em gái ngoan Cố Vân của con đi.” Bà Cố cực kì tức giận quay mặt sang chỗ khác.

Cố Vân lắp bắp không nói thành lời.