[Lầu trên nói rất đúng. Suy cho cùng, danh tiếng vẫn còn ở đó, đám con nhà giàu không ngốc, ai muốn cưới một kẻ chuyên gây rối ở giới giải trí về nhà? Tôi dám cược là ngay cả người mới Lục Thần cũng có lực cạnh tranh hơn anh ta!]
Tống Nhất Xuyên không nhìn người ta lâu lắm. Cậu tằng hắng một tiếng, dời lực chú ý sang chỗ khác, nheo mắt nhìn về phía Phó Chu Trì, dường như là rất có hứng thú với anh ta.
Những người còn lại tiếp tục giới thiệu.
Lục Thần là người cuối cùng: “Chào mọi người, tôi tên Lục Thần, năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp ở Thanh Bắc, chuyên nghiệp tài chính, hiện giờ đang làm nghiên cứu thị trường Hoa Quốc, hi vọng có cơ hội học hỏi từ mọi người.”
“Hình mẫu lý tưởng của tôi là chu đáo, bình tĩnh, nhã nhặn đứng đắn…”
Anh ta còn chưa nói xong, trong mắt Tống Nhất Xuyên đã lướt qua vẻ gian xảo…
—— “Có khác gì chỉ tên nói họ ra đâu, sốt ruột ghép đôi vậy hả?”
—— “Chậc chậc chậc, nói cái gì mà nhã nhặn đứng đắn? Ai không biết loại người này bề ngoài giả vờ như thánh tăng, thực tế thì giống như chó hoang động dục?”
—— “Hở một cái là làm ra chuyện ba ngày không xuống giường được, lại còn chơi đủ loại dụng cụ, anh không sợ mất mạng hả?”
Mọi người cảm thấy khó hiểu.
Chỉ tên nói họ?
Chẳng lẽ hình mẫu lý tưởng của Lục Thần đang ở đây?
Hơn nữa, chó hoang động dục là ai?
Đám con nhà giàu vừa phấn khích suy đoán, vừa vểnh tai lên chờ Tống Nhất Xuyên công bố đáp án.
Đáng tiếc, tiếng lòng chỉ nói đến đây là im bặt.
Sau khi tự giới thiệu xong, các khách mời bắt đầu chuẩn bị món ăn tối nay.
Ê kíp yêu cầu chín món ăn môt món canh.
Nấu ăn cũng là một cách giành sự yêu thích, có khi còn có đánh giá chấm điểm.
Lục Thần muốn bắt lấy cơ hội này. Vậy nên, anh ta là người đầu tiên chạy đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.
Sau vài phút, anh ta bày rau dưa thịt cá lên trên bếp, nói với mọi người: “Tối nay, mỗi người có thể nấu một món.”
Show hẹn hò năm nam ba nữ, mỗi người một món cũng không đủ chín món.
Vì vậy, Lục Thần nói thêm một câu: “Còn lại giao cho tôi, tôi nấu ăn khá giỏi.”
“Anh nấu ăn giỏi, vậy anh nấu hết đi?” Tống Nhất Xuyên nói một cách bâng quơ.
Cậu từng là phóng viên giải trí, thường xuyên làm việc suốt hai mươi bốn giờ, bữa trước ăn bữa sau nhịn, đa số thời gian đều ăn cơm hộp cho xong, làm gì có cơ hội tập nấu ăn?
Nếu nam chính thích biểu hiện thì cứ nhường cơ hội cho nam chính đi.
Cậu chỉ cần phụ trách hóng chuyện thôi!
Lục Thần không ngờ Tống Nhất Xuyên lại trắng trợn táo bạo mà mặc kệ, có chút khó xử nói: “Ê kíp đồng ý không? Nói cho cùng, cơm chiều là nhiệm vụ tập thể.”
Hiện trường ghi hình không có ai đáp lại.
Các khách mời khác đều bày ra vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Chỉ có fan phòng phát sóng trực tiếp là giận dữ.
[Mới vừa được nhận về nhà là làm ra vẻ ăn chơi trác táng rồi hả? Anh ta ức hϊếp người kìa!]
[Chín món ăn một món canh, bảo một người đi nấu, thật sự là quá đáng, không có ai giúp đỡ thật hả?]
“Tôi cũng biết sơ về nấu ăn, có thể giúp đỡ anh.”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, Lục Thần biết ơn mà nhìn sang, chỉ thấy Phó Chu Trì bước ra từ trong góc, đi về phía phòng bếp.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tiếng lòng mong mỏi nãy giờ đột nhiên vang lên.
—— “Ơ kìa, chó hoang động dục lên sân khấu kìa!”
—— “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ sắp xảy ra rồi!”
Phó Chu Trì vốn dĩ đang đút tay trong túi quần, dáng vẻ văn nhã lạnh lùng, đột nhiên khựng bước.
Anh ta vô thức quay đầu thì thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình với ánh mắt đầy ẩn ý.
Anh ta sốt ruột bật thốt: “Tôi, tôi không phải là beep beep…”
Chó hoang động dục!
Mẹ nó!
Vì sao nói không ra lời vậy?
Mọi người ra sức nghẹn cười: “…”
Thật sự là bất ngờ!