—— “Bởi vì nhà bị trộm mất rồi!”
Tống Nhất Xuyên thì thầm một câu trong lòng xong rồi thì sờ sờ cằm, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
—— “Hành động nhanh thật nha, chuyện mới xảy ra thôi là đã lao nhanh về nhà rồi. Hít hà… Chẳng lẽ anh ta có ý đồ với thiên kim giả? Sau đó tâm linh tương thông?”
—— “Có điều, chuyện chưa có chứng cứ gì cả, mình không tiện suy đoán lung tung. Nói đến cùng, nguyên tắc hóng chuyện hàng đầu chính là phân biệt thật giả!”
Mọi người: “…”
Oh, cậu nguyên tắc quá nhỉ?
Có điều, em gái ruột của Cố Quân Dư thê thảm quá đi!
Ba không thương anh không yêu, còn bị hãm hại nữa.
Lúc mọi người đang thổn thức, đạo diễn tiếp tục lên tiếng: “Cố Quân Dư có việc riêng nên tạm thời không thể tiếp tục ghi hình. Chờ khi nào xử lý xong việc riêng, cậu ta sẽ quay lại.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên vào ở ‘Ngôi Nhà Hạnh Phúc’, tin chắc rằng mỗi một vị khách mời đều có ấn tượng đầu tiên với những người còn lại, mời mọi người viết tên họ vị khách mời mà mình muốn tiếp xúc nhất sau bữa cơm chiều, rồi giao cho staff thống kê.”
“Người có nhiều phiếu nhất sẽ có một lần tự do lựa chọn đối tượng hẹn hò.”
Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên không nhịn được mà ngáp một cái.
—— “Phần thưởng nhàm chán thật sự, hẹn hò đâu thú vị bằng hóng chuyện?”
—— “Thay vì lãng phí thời gian yêu đương, mình thà rằng…”
Cậu nghĩ nghĩ rồi chậm rãi dời ánh mắt, ánh mắt lướt đến đâu là bầu không khí căng thẳng đến đó.
Nhất là Hoắc Nhân Kiệt vừa mới bị người ta hóng chuyện xong. Anh ta âm thầm lắc đầu nguầy nguậy, cho dù là kéo lông dê thì cũng đừng kéo mãi một con chứ?
Cầu xin cậu hãy làm người đi!
May mà Tống Nhất Xuyên có vẻ không còn hứng thú với anh ta, tầm mắt dừng lại trên mặt Phó Chu Trì.
—— “Hình như anh ta là…”
Phó Chu Trì đang ngồi ngay ngắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, mày mày âm trầm, cả người căng chặt, giống như là đang cố kìm nén cảm xúc.
Lúc này, đạo diễn lên tiếng: “Để các khách mời nhanh chóng hiểu biết nhau, mọi người có thể tự giới thiệu vài câu, sau đó cùng nhau chuẩn bị bữa tối hôm nay.”
Đạo diễn vừa dứt lời là có người đáp lại, cất giọng hờ hững: “Tôi tên Phó Chu Trì, năm nay hai mươi bảy tuổi, đang là tổng giám đốc công ty giải trí.”
“Cậu có thể nói đôi điều về hình mẫu lý tưởng của mình.” Giọng nói của đạo diễn vang lên.
Phó Chu Trì mím môi, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Tống Nhất Xuyên: “Không thích người suy nghĩ nhiều.”
—— “Buồn cười! Anh biết người ta suy nghĩ nhiều nữa hả?”
Tống Nhất Xuyên bĩu môi.
Phó Chu Trì có chút cạn lời.
“Tôi tên Diêm Cẩn Dự, năm nay hai mươi tám tuổi, đang là dân thất nghiệp, rất thích hóng chuyện thiên hạ.” Lúc nói chuyện, Diêm Cẩn Dự mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tống Nhất Xuyên.
Tống Nhất Xuyên như là phát hiện, vô thức quay đầu lại.
Ngay sau đó, bốn mắt nhìn nhau, màn ảnh vừa lúc bắt giữ khoảnh khắc này.
Các fan phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu khịa.
[Trời ạ, chẳng lẽ nhân vật truyền kỳ của nhà họ Diêm lại cảm thấy hứng thú với loại nghệ sĩ flop như Tống Nhất Xuyên?]
[Trùng hợp mà thôi, sao anh Diêm có thể coi trọng anh ta được chứ?]
[Mấy người không biết hả? Tống Nhất Xuyên là con trai lưu lạc bên ngoài của tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị, tối qua vừa mới nhận tổ quy tông, bây giờ là con nhà giàu hàng thật giá thật!]
[Con nhà giàu thì sao chứ? Mấy bà đừng quên, người tham gia Hôn Nhân Hào Môn không có tiền thì cũng có quyền, ai thèm để ý con nhà giàu cơ chứ? Cho dù Tống Nhất Xuyên có dát vàng lên mặt thì cũng chưa chắc có người thích!]