“Ngại quá, bởi vì tạm thời có thêm khách mời nên trước mắt vẫn đang sắp xếp, sẽ xong sớm thôi.” Nhân viên công tác cười xin lỗi.
Diêm Cẩn Dự không nói câu nào bước vào biệt thự.
Những người khác cũng nhắm mắt theo đuôi.
Trong nháy mắt, bên cạnh bể bơi chỉ còn lại một mình mình, Lục Thần khịt mũi, hơi ngây người nhìn mặt nước lấp lánh.
Khuôn mặt xinh đẹp làm nổi bật vẻ vô cùng cô đơn.
Máy quay đúng lúc lướt qua, người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức trở nên sôi nổi.
[Ôi! Những người nghiệp dư ở trong chương trình giải trí thật khó sống, luôn bị coi là phông nền, nhìn rất đau lòng!]
[Không phải người trong cùng một vòng tròn thì không thể hòa hợp được!]
[Người này tên là Lục Thần đúng không? Nói thật, vẻ ngoài rất đẹp trai, lại có dáng người chuẩn, còn tốt nghiệp từ một trường danh giá, trừ gia thế ra thì anh ta có điểm nào kém người khác chứ?!]
[Đúng vậy, tướng mạo xuất chúng, đủ để ra mắt rồi!]
Đạo diễn ở sau màn hình nhìn thấy làn sóng bình luận thì trên mặt hiện lên một tia kỳ lạ: “...”
Đúng là Lục Thần này thật sự rất giỏi.
Việc quay phim chỉ mới bắt đầu đã nhận được làn sóng đồng cảm.
Thật không đơn giản...
——
Cố Quân Dư bước ra khỏi biệt thự, hoảng loạn lấy điện thoại động ra, trước khi bấm một dãy số còn ôm một chút hy vọng may mắn.
Cho dù Tống Nhất Xuyên rất thông minh, nhưng cũng không thông minh đến mức này đâu nhỉ?
Đêm qua vừa mới xảy ra chuyện mà cậu đã biết ngay rồi?
Chẳng lẽ gắn camera theo dõi ở trong nhà của mình sao?!
Có lẽ chỉ là nói nhảm thôi.
Gọi điện thoại chỉ vì muốn giải quyết một số việc trong nhà trước khi quay, dù sao gần đây khi em gái ruột vừa trở về cũng đã khá loạn…
“Alo, mẹ ——" Điện thoại vừa mới được kết nối thì Cố Quân Dư đã sốt ruột lên tiếng.
Kết quả, đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở khiến trái tim của anh ta lộp bộp một cái.
Không thể nào…
“Có chuyện gì vậy, mẹ nói đi!”
“Quân Dư, hôm nay hết cách rồi. Con tiện nhân kia vu khống Thất Thất, vậy mà bố của con còn bênh vực nó!”
Sắc mặt của Cố Quân Dư càng trở nên khó coi hơn: “Mẹ, tuyệt đối đừng kích động, chỉ là bố không biết sự thật thôi...”
“Không biết cái rắm! Hôm qua cũng bắt tận tay rồi! Nếu như chậm một bước thì em gái Tiểu Thất của con... Nhiều năm như vậy, hóa ra mẹ đã nuôi một con sói mắt trắng! Cô ta lại dám đưa Thất Thất cho ba ruột của mình, đúng là điên rồi!”
Cố Quân Dư: “...”
——
Phòng ở nhanh chóng được sắp xếp xong, đạo diễn bảo nhân viên công tác thông báo cho khách mời tập trung ở phòng khách.
Mười phút sau, nhóm nhị đại tài phiệt đã ngồi rải rác trên chiếc sofa cỡ lớn.
“Mọi người đã đến đông đủ rồi, tôi xin phép thông báo lịch trình ngày hôm nay.” Đạo diễn cầm micro, cúi đầu nhìn tờ giấy.
Lục Thần nhìn xung quanh rồi giơ tay lên ngắt lời: “Đạo diễn, có phải còn một vị khách mời nào chưa đến không?”
Đạo diễn ngẩng đầu lên: “Cậu nói Cố Quân Dư? Tạm thời anh ta sẽ rút khỏi chương trình giải trí.”
“Tại sao?” Lục Thần không nhịn được, thốt ra thắc mắc.
Ánh mắt của đám nhị đại tài phiệt đều đồng loạt nhìn về phía Tống Nhất Xuyên.
Chỉ thấy khóe miệng của cậu khẽ nhếch lên.
—— “Còn lý do nào nữa chứ,”
—— “Bởi vì nhà bị trộm mất rồi!”