“Hahaha, hóa ra nói đến điểm quan trọng thì sẽ bị chặn. Thiết lập này vậy mà lại giống hệt trong tiểu thuyết!”
“Tiểu thuyết gì vậy, giới thiệu cho tôi với, tôi cũng thích đọc! Cảm giác thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”
Bọn họ rôm rả trò chuyện, Hoắc Nhân Kiệt không khỏi tò mò bước tới: “Thiết lập gì, tiểu thuyết gì, có thể nói rõ hơn một chút được không?!”
Em gái ngọt ngào Vu Giai Giai quay đầu lại, chán ghét trừng mắt nhìn anh ta: “Anh là đàn ông, tham gia náo nhiệt làm gì?”
Hoắc Nhân Kiệt vừa muốn phản bác lại thì Mạnh Khung Kỳ đột nhiên nói xen vào: “Nếu chúng ta đều tới đây để tham gia chương trình thì có phải nên cùng chung tài nguyên không? Chắc các người cũng không muốn bị tin đồn rơi xuống đầu mình đâu nhỉ?”
Vu Giai Giai bĩu môi: “Cho dù có thể cùng chung cái kia thì cũng khống chế được à?”
Lại không thể gϊếŧ người diệt khẩu được!
“Mặc dù không thể khống chế được, nhưng ít nhất...”
Mạnh Khung Kỳ chỉ nói được một nửa thì ngậm miệng lại vì anh ta phát hiện đang có người tới đây.
Những đứa trẻ lớn lên trong giới thượng lưu, từ nhỏ đã sống trong những âm mưu thủ đoạn, đương nhiên sẽ có tính cảnh giác rất cao.
Trước khi đến tham gia chương trình giải trí, bố mẹ đã nhấn mạnh rằng có một số chuyện không nên nói trước công chúng vì sẽ gây ra những rắc rối không đáng có.
Nhất là khi xảy ra những chuyện huyền huyễn khó có thể giải thích như này.
Bởi vì rất có thể người bình thường không thể nghe được tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên, nếu không thì hiện trường ăn dưa đã rơi vào cảnh hỗn loạn từ lâu rồi.
Đây là kết luận được giới tài phiệt thống nhất đưa ra vào đêm đó khi tiếng lòng phát ra...
Lục Thần nhìn như người ngoài cuộc, đứng ở phía sau suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định chủ động ra trận, anh ta bước nhanh tới, bày ra vẻ mặt tươi cười dịu dàng: “Mọi người đang thảo luận gì vậy? Đang nghiên cứu quy tắc của chương trình sao?”
Mọi người im thin thít.
Đồng loạt tỏ vẻ kháng cự.
Dưa lớn nhất định không thể nói cho người ngoài biết!
Lục Thần thấy thế thì nụ cười cứng đờ, không biết nên nói gì nữa.
“Tôi về phòng thay quần áo trước đây.” Ngự tỷ Trần Kỳ Vi phá vỡ bầu không khí xấu hổ, xoay người rời đi.
Hai vị khách mời nữ vội vàng đuổi theo: “Chị Vi đợi một chút, bọn em về cùng chị.”
Phó Chu Trì từ đâu đến cuối đều im lặng, đôi mắt đen liếc nhìn Lục Thần, cuối cùng dừng trên mặt nhân viên công tác: “Năng suất làm việc của các người thế nào vậy, vẫn chưa sắp xếp phòng xong sao?”