Nụ cười trên mặt Lục Thần cứng đờ. Anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy Diêm Cẩn Dự gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng.
Sao vậy?
Vả mặt ư?
Lý do?
Chẳng lẽ là anh coi trọng Tống Nhất Xuyên?
Trong vòng chưa đến một ngày?
Khó tin quá đi!
Đủ mọi suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Lục Thần. Anh ta chợt cong môi, coi trọng cũng không sao, anh ta không ngại xây dựng một tình địch.
Nghĩ vậy, tầm mắt đầy ẩn ý của Lục Thần dừng trên mặt người mẫu Hứa Kỳ.
Nếu anh ta nhớ không lầm thì Hứa Kỳ yêu thích Diêm Cẩn Dự?
Quả nhiên, giây tiếp theo, một giọng nói chua lòm vang lên: “Anh Dự, anh thích ăn món rau trộn rẻ tiền từ khi nào vậy?”
Hứa Kỳ mặt mày âm trầm nhìn lướt qua Tống Nhất Xuyên: “Đồ ăn cũng giống như người, ít nhất là phải có lai lịch rõ ràng, nếu không…”
Cô ta mới vừa nói đến đây thì trong đầu đám con nhà giàu đồng thời xuất hiện giọng nói.
[Oh, cô ta có chuyện kìa!]
Tiếng lòng đột nhiên truyền vào trong đầu. Siêu mẫu Hứa Kỳ chợt khựng lại động tác dùng đũa gắp đồ ăn.
Trời ạ!
Cô ta vẫn luôn nhịn nhục làm phông nền chính là vì sợ bị hóng chuyện.
Nào ngờ chuyện đến rồi vẫn sẽ đến!
Nếu sớm biết như thế thì nói sao lúc nãy cô ta cũng sẽ kìm nén cơn ghen tị.
Trong mắt đám con nhà giàu đều toát ra vẻ mong chờ trắng trợn: “…”
Chuyện gì vậy? Cậu mau nói đi!
Tống Nhất Xuyên thong thả gắp một miếng thịt cá.
—— “Hmm, rất ngon nha, đây là món ăn do Diêm Cẩn Dự – kẻ có biệt danh là người mặt Diêm Vương nấu hả? Không ngờ tay nghề giỏi vậy nha!”
—— “Để xem chuyện của Hứa Kỳ là gì đây, nhìn kỹ xem nào, wao… thích ăn trộm hả? Lần trước còn bị bắt tại trận nữa.”
—— “Mặc qυầи ɭóŧ đính đá quý rồi bỏ đi, sau đó bị cửa hàng bắt được?”
—— “Chậc chậc chậc, phải tốn 1.000.000 tệ mới có thể giấu nhẹm đi, đủ mua vài chiếc qυầи ɭóŧ kia luôn rồi.”
—— “Trong nhà không thiếu tiền, sao lại đi trộm vậy chứ?”
“Tôi không beep beep…” Hứa Kỳ hoảng loạn giải thích, kết quả giọng nói bị mã hóa.
Cô ta sốt ruột nhìn một vòng xung quanh, phát hiện mọi người đều có vẻ là lạ, hiển nhiên là tin tưởng tin nóng từ chỗ Tống Nhất Xuyên.
Tống Nhất Xuyên không hề để ý đến bầu không khí thay đổi xung quanh, cầm đũa lên gấp món cá trích hấp, tiếp tục mở xem tuyển tập chuyện thiên hạ.
—— “Hóa ra là như thế. Nói ra thì Hứa Kỳ cũng rất đáng thương, từ nhỏ sống trong áp lực, bị buộc tham gia đủ loại thi đấu, tới ngày nghỉ cũng phải chạy đến phòng tập, lịch trình tràn đầy, không có một chút thời gian rảnh rỗi.”
—— “Dần dần nảy sinh vấn đề về tâm lý. Nói với ba mẹ, ba mẹ không hiểu, còn trách ngược lại là tố chất tâm lý kém, nói dễ nghe là đang rèn luyện cho con, con nhà người ta cũng như vậy thôi.”
—— “Trời ạ, sao có thể so sánh được chứ? Người và người là không giống nhau! Ví dụ như…”
Tống Nhất Xuyên chợt ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Cẩn Dự.
—— “Vị kia trở về báo thù, cơ bản là một người cực kì tự giác, ưu tú đến mức hoàn toàn không giống con người.”
Nghe vậy, Hứa Kỳ đột nhiên giảm bớt một chút cảm xúc ngại ngùng, thậm chí còn có loại xúc động muốn khóc.
Cuối cùng cũng có người bênh vực cô ta một câu rồi!
—— “Vì vậy mới dẫn tới thích trộm cắp. Mỗi lần lén lút làm ra chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô ta đều cảm thấy như mình được xả hơi, đồng thời phản nghịch thêm một lần.”
Hứa Kỳ điên cuồng gật đầu ở trong lòng. Đúng vậy! Chính là như vậy!
—— “Có điều, loại hành vi này nói sao cũng là sai lầm. Hứa Kỳ rất rối rắm, muốn bỏ đam mê trộm cắp, nhưng lại bị bạn thân xúi giục.”