Vô Hạn Lưu: Cô Ấy Lại Giả Vờ Nữa Rồi

Chương 6

Trình Quang ngây người, thầm cảm thấy hoang đường cực kì. Hà Thanh Nguyên tiếp tục nói: “Lúc bấy giờ, chiếc váy cưới trải qua nhiều triều đại, khi đến tay nữ đế Xích Khê thì chỉ còn là miếng vải cũ nát rách rưới, bản thể đã bị tổn hại nghiêm trọng, nói gì đến chuyện hoá hình? Nữ đế đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê thợ dệt và thợ thêu nổi tiếng nhất của sáu quốc gia may lại, nghe đồn còn dùng cả tơ tằm còn sót lại từ thời Luy Tổ, cực kỳ trân quý, đối với bất cứ yêu quái nào thì đây cũng là cơ duyên quý giá.”

Trình Quang lắc đầu, cậu cố gắng suy nghĩ: “Nên chị ta xem nữ đế là ân nhân của mình?”

“Vì vậy cô ta đã canh giữ mãi cho đến khi quy luật của Thiên Đạo biến đổi và bỏ lỡ cơ hội hoá hình.” Hà Thanh Nguyên thở dài: “Đây là suy đoán của ta.”

“Cũng là nguyên nhân khiến ta tin rằng cô ta sẽ báo đáp ta.”



Sau khi trả lời xong tin nhắn của tổ chương trình, Khương Yếm nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.

Lúc cô mở mắt ra lần nữa thì đã là bốn giờ chiều.

Khương Yếm bị tỉnh giấc bởi tiếng khóc.

Có lẽ là do vừa hóa hình không lâu, cũng có lẽ chỉ đơn thuần là do cái cảm giác mệt mỏi lúc sang mùa mang lại nên mấy ngày nay Khương Yếm thấy mình rất thích ngủ.

Cô nhìn đồng hồ rồi trở mình định ngủ tiếp, nhưng ai mà ngờ bên ngoài cửa sổ lại càng lúc càng ồn ào hơn, tiếng khóc vang lên không ngừng, hòa vào đó là tiếng mắng chửi và tiếng can ngăn.

Do không thể nào ngủ tiếp được nên Khương Yếm khó chịu đi tới định đóng cửa sổ lại, nhưng vừa đến bên cửa sổ cô bèn dừng động tác lại.

Hai người đang khóc bên ngoài cửa sổ lại là hai người mà cô từng gặp.

Một người là cô gái trong cặp đôi tối qua, còn một người là bé gái đứng xếp hàng sau cô sáng nay.

Cô gái đang siết lấy bả vai của đứa bé và lắc mạnh không ngừng, vẻ mặt của cô ấy sụp đổ, những giọt nước mắt rơi lã chã và chẳng thể nói được lời gì. Còn đứa bé rõ là đang đau vì bị cô gái siết chặt, đôi vai của em co quắp lại, em cứ lắc đầu và khóc mãi.

“Em, em xin lỗi, hức hức, em xin lỗi chị…”

Có lẽ là vì đã khóc quá lâu nên giọng nói của em trở nên khàn đặc. Mẹ của em đứng bên cạnh, cô ấy vươn tay ra mấy lần nhưng không biết vì sao mỗi lần lại hạ tay xuống, mãi mà không dám giải cứu con gái mình khỏi bàn tay của cô gái.

Mọi người xung quanh đều đang trách móc bé gái:

“Thấy người ta rơi xuống hồ cũng không biết gọi người lớn tới giúp, chỉ biết đứng nhìn cậu ấy chết đuối?”

“Mẹ mày dạy mày kiểu gì thế hả? Mày nhỏ tuổi không thể xuống cứu thì cũng phải kêu to để cứu giúp người ta chứ!”

“Rõ ràng là một mạng người… Haiz trẻ tuổi như vậy, vừa mới đính hôn nữa… Haiz…”

Khương Yếm nhìn xung quanh và hiểu chuyện gì đang xảy ra ngay. Khu dân cư này vốn dĩ được mở rộng và cải tạo dựa trên một vườn hoa trong thành phố. Trong vườn hoa có một cái hồ, cư dân nơi đây thấy hồ đẹp nên không cho công nhân lấp nó đi. Mà lúc này bên bờ hồ, có một chàng trai đang nằm trên mặt đất, toàn thân hắn ta ướt đẫm, nơi l*иg ngực không có biểu hiện của sự hô hấp, chỉ có ba vị bác sĩ đang cúi xuống dọn dẹp thiết bị.

Rõ là chàng trai đã chết rồi, không thể cứu được nữa.

Cô gái gần như sụp đổ hoàn toàn. Cô ấy siết lấy đứa bé còn cao chưa đến eo mình: “Khóc khóc, mày chỉ biết khóc, sao lúc Trần Hà rơi xuống nước mày không khóc to như thế đi?”

“Đây là hành vi cố ý gϊếŧ người, chính mày đã hại chết Trần Hà!”

Người mẹ cúi đầu với cô gái liên tục: “Là do tôi không dạy được con bé, tôi xin lỗi cô, tôi biết cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho con gái tôi, là lỗi của tôi, tôi đã không dạy con bé cách xử lý khi gặp tình huống này như thế nào, lúc đó con bé đã bị dọa sợ…”

Thế nhưng cô gái lại không chấp nhận lí do thoái thác này. Sau khi báo cảnh sát, cô ấy nắm chặt lấy cổ tay bé gái và kéo em đến bên bờ hồ.

Nhưng chuyện này đâu thể lấy mạng đổi mạng được. Nhìn thấy cô gái đang dần mất đi lý trí, mọi người trong khu dân cư khẽ thở dài và vội vàng ngăn cô ấy lại.

Lúc lâu sau, cô gái cuối cùng cũng buông bàn tay đang giữ chặt bé gái ra.

Hướng Tình vội vàng ôm đứa nhỏ vào lòng. Như thể đã tìm được chỗ dựa, đứa nhỏ xinh xắn bỗng bật khóc thật to.

Tiếng khóc rất thê lương, đau đến xé gan xé lòng, như thể cô bé đã phải chịu một nỗi oan ức rất lớn. Ánh mắt của Hướng Tình ánh lên sự thương xót, nhưng lúc này cô ấy không thể an ủi đứa con gái của mình được bởi cô ấy còn phải động viên cô gái vừa mới mất người yêu kia nữa.