Vô Hạn Lưu: Cô Ấy Lại Giả Vờ Nữa Rồi

Chương 5

Lúc Khương Yếm về đến nhà thì trời đã sáng hẳn. Thỉnh thoảng lại có tiếng còi xe ngoài cửa sổ, Khương Yếm đang ngồi trên sô pha ăn bữa sáng thì màn hình điện thoại lóe lên.

Có tin nhắn mới.

Chiếc điện thoại này là tên đạo sĩ đưa cho cô, cả CMND*, nhà và mấy ngàn tệ tiền mặt đều do ông đưa.

*CMND: Chứng minh nhân dân (chứng minh thư).

Vậy nên người có số điện thoại của cô chỉ có người đó và chương trình mà ông đăng kí cho cô tham gia.

Khương Yếm mở khoá, quả nhiên, ekip của chương trình “Hồng Chẩm” gửi tin nhắn cho cô.

[ Xin chào cô Khương Yếm, trận đấu đầu tiên sẽ được tổ chức ở thôn Tằm, huyện X, thành phố X. Tám giờ tối nay, ekip chương trình sẽ cho xe tới đón cô ở cổng chung cư, biển số xe là Giang F17995*, mong cô chuẩn bị đồ dùng cá nhân dùng trong một tuần và cố gắng xuất phát đúng giờ. ]

*江F17995: Dạng biển số xe Trung Quốc

Khương Yếm: [ Được. ]



Cùng lúc đó, ở đạo quán trong núi Giang Thành, một ông lão có dáng vẻ tiên phong đạo cốt* đang mặc áo đạo sĩ ngẩn ngơ nhìn dòng tin nhắn “Được.”

*Tiên phong đạo cốt (仙风道骨): thành ngữ gốc Hán, có phong thái, phẩm chất cao thượng của một bậc vĩ nhân, ví như có phong thái của tiên, cốt cách của người có đạo đức (theo “Từ điển thành ngữ Việt Nam” của Nguyễn Như Ý - Nguyễn Văn Khang - Phan Xuân Thành - NXB Văn hoá - 1993).

Ngồi cạnh ông là một thanh niên độ 20 tuổi, mặc áo thun trắng quần jean, nhìn chằm chằm vào tin nhắn hồi đáp: “Sư phụ, đây là tin nhắn trả lời của người đó ạ?”

Ông lão gật đầu.

“Vậy là tốt vậy là tốt, con còn tưởng chị ta sẽ trở mặt cơ.” Thanh niên vuốt ngực, thở phào một hơi, nhưng chẳng mấy chốc đã đổi giọng, cậu nói với ông lão: “Sư phụ, con đã suy nghĩ suốt một tuần này mà vẫn không hiểu, tại sao người phải trả cái giá lớn như vậy để giúp chị ta hoá hình? Đây là yêu quái đã tồn tại hơn hai ngàn năm đấy, chúng ta không thể khống chế được đâu.”

“Vả lại, năng lực của chị ta…”

“Chẳng phải năng lực của chị ta sẽ gây hại đến nhân loại ư?”

Hà Thanh Nguyên nhìn đồ đệ: “Sao con lại nghĩ như vậy?”

Trình Quang nói đầy lo lắng: “Vì chị ta có thể nhìn thấy ‘du͙© vọиɠ’ mà.”

“Đấy là ‘du͙© vọиɠ’ đó sư phụ ơi.” Trình Quang khua tay múa chân: “Đó là thứ mà người đàng hoàng nên thấy ư?”

“Hơn nữa Khương Yếm không chỉ nhìn thấy mà còn có thể chạm vào, chạm vào đồng nghĩa với việc có thể công kích. Ai mà chẳng có du͙© vọиɠ, năng lực này có thể gϊếŧ chết con người ta trong vô hình đấy ạ.”

Trình Quang nêu ra một ví dụ: “Người nghĩ đi, một người đang vui vẻ đi trên đường, đột nhiên ý nghĩ ‘muốn ăn cơm’ của người đó làm chị ta thấy chướng mắt, thế là chị ta ra tay tiêu diệt họ, người đó ngã lăn quay ra chết, nhưng tất cả mọi người sẽ nghĩ đó chỉ là đột quỵ!”

“Hơn nữa trong sách có viết, yêu quái không có sự đồng cảm, coi thường tính mạng là bản năng của chúng, lúc vui vẻ thì bắt chước hành vi của của loài người, không vui thì có thể gϊếŧ người bất cứ lúc nào. Nếu Khương Yếm gϊếŧ người lung tung, chúng ta…”

“Không đâu.” Hà Thanh Nguyên bỗng lên tiếng: “Cô ta sẽ không vô cớ hại người đâu.”

Câu khẳng định chắc nịch khiến Trình Quang ngừng nói, cậu dè dặt nhìn sư phụ mình: “Sư phụ… Trước kia sư phụ từng quen biết với chị ta ư?”

“Tất nhiên là không rồi.” Hà Thanh Nguyên nhìn đồ đệ đang đờ người ra, ông kiên nhẫn nói: “Lúc trước ta dạy con về thời gian hoá hình của yêu quái, con còn nhớ không?”

“Có ạ.” Trình Quang nhớ lại: “Người đã từng nói, nếu gặp may, sau tám trăm năm là yêu quái có thể hoá hình. Yêu quái hơn hai ngàn năm tuổi chỉ muốn hoặc không muốn hoá hình mà thôi.”

Hà Thanh Nguyên: “Ta hỏi con, Khương Yếm sống bao lâu rồi?”

Gần đây Trình Quang tra cứu không ít tài liệu, cậu ta nhớ lại: “Ít nhất cũng 2300 năm! Hôm qua TV cũng có nói.”

Hà Thanh Nguyên: “Đúng, Khương Yếm vốn có thể hoá hình từ lâu, tại sao phải đợi đến bây giờ?”

Trình Quang ngơ ngác.

Một lúc sau, cậu ta nói với vẻ không thể tin: “Ý của người là, chị ta không muốn hoá hình ư?”

Hà Thanh Nguyên gật đầu: “Yêu quái đã hoá hình thì không thể biến ngược lại được. Sau khi hoá hình, chúng không những không thể duy trì bản thể mà còn cần không khí và thức ăn. Khương Yếm là đồ chôn theo nữ đế Xích Khê, nếu hoá hình thì không thể sinh tồn trong hoàng lăng được, chẳng bằng duy trì bản thể là váy cưới*.”

*Nữ chính là yêu quái - một chiếc váy cưới cổ đại hóa hình

Trình Quang không hiểu: “Nhưng chị ta có thể rời khỏi đó mà? Yêu quái chắc chắn sẽ có cách rời khỏi hoàng lăng, sau đó hoá hình cũng dễ dàng hơn, trừ phi…” Trừ phi chị ta không muốn rời khỏi đó.

Hà Thanh Nguyên cũng đồng ý.

“Ta có một suy đoán, không biết có đúng hay không, nhưng đến hôm nay có khả năng là đúng rồi.”

Trình Quang: “Người nói đi ạ.”

Hà Thanh Nguyên chậm rãi nói: “Cô ta đang canh giữ ngôi mộ.”