Vô Hạn Lưu: Cô Ấy Lại Giả Vờ Nữa Rồi

Chương 7

Cô ấy ngồi xổm bên cạnh con gái, cứ để con bé khóc cho đến khi nào em mệt thì thôi.

“Chi Chi, con nói cho mẹ biết, tại sao con không kêu cứu giúp anh trai?”

Đứa nhỏ khóc đến mức không thể nói được rõ ràng, em lắc đầu lia lịa: “Chi Chi không nhớ nữa.”

Hướng Tình hơi sốt ruột: “Vậy con còn nhớ cái lần chó con rơi xuống nước không? Lúc đó con lo lắng đến mức chạy khắp nơi tìm người giúp kia mà, vậy tại sao lần này con lại không đi tìm người giúp anh trai?”

Nhờ có giác quan thứ sáu nhạy bén, Hướng Tình chợt cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Mặc dù Chi Chi còn nhỏ nhưng con bé vẫn luôn rất ngoan ngoãn, cũng có tinh thần giúp đỡ người khác, sao lại có thể đứng trơ mắt nhìn một người từ từ chết chìm mà chẳng nói một câu nào cơ chứ?

Chi Chi nắm chặt lấy tay áo của mẹ, sụt sịt nước mũi không ngừng. Hướng Tình thấy vậy cũng không đành lòng bèn lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau mặt cho đứa nhỏ.

“Mẹ ơi…”

Hướng Tình đáp lại một tiếng, Chi Chi ngẩng đầu nhanh chóng nhìn mẹ một cái, nhỏ tiếng thút thít: “Hức hức, con xin lỗi mẹ, lần sau con nhất định sẽ không khó chịu nữa.”

“Khó chịu?” Hướng Tinh nghĩ là do ban nãy Chi Chi bị cô gái kia kéo đi nên khó chịu, nhưng ai mà ngờ sau khi nói ra lời này, Chi Chi đột nhiên vén áo lên để lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn mịn mà.

Trên đó in hằn một vết đỏ lớn cỡ bàn tay.

Hướng Tình đau lòng cực kỳ: “Là do ban nãy con bị chị gái véo à?”

Chi Chi lắc đầu: “Là anh trai…”

Hướng Tình: “Cái gì?”

Người dân xung quanh đang bàn tán xôn xao nghe vậy cũng rơi vào im lặng.

Chi Chi cúi đầu, những giọt lệ vương đầy trên mi mắt em: “Ban nãy Chi Chi đang chơi với kiến nhỏ bên bờ hồ, anh trai nói muốn chơi trò chơi bí mật, muốn gãi ngứa cho nhau. Nhưng tay anh ấy cứng lắm, cứ bóp eo Chi Chi mãi, anh ấy để Chi Chi ngồi lên đùi anh ấy, khó chịu lắm, con không muốn chơi nữa, thế là anh trai tức giận rồi nhắm mắt lại, sau đó đi đứng không cẩn thận nên rơi xuống nước nữa.”

“Chi Chi cũng buồn lắm, Chi Chi không muốn nói chuyện.”

Đứa nhỏ vẫn còn đang học mẫu giáo hiển nhiên không hiểu hành vi mà Trần Hà làm là gì, nhưng theo bản năng, em cảm thấy khó chịu nên mới không giúp Trần Hà kêu cứu.

Hướng Tình im lặng lúc lâu, sau đó đứng dậy.

Giọng nói của Chi Chi ban nãy tuy nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ, hiểu nhiên cũng bao gồm cả bạn gái của Trần Hà. Môi của cô ấy khẽ run run: “Mày, mày nói cái gì?”

“Mày đang nói cái gì vậy?!”

Lúc này Khương Yếm đã không còn thấy mệt mỏi nữa, cô ngồi trên ban công, cong môi và nhìn đám người ồn ào ở phía dưới.

Do bạn gái của Trần Hà đã báo cảnh sát trước đó nên lúc này đây tiếng còi cảnh sát đang vang lên inh ỏi, hai viên cảnh sát được huấn luyện bài bản nhanh chóng chạy đến hiện trường.

Giang Thành được xây dựng cạnh bờ sông nên mỗi năm đều sẽ xảy ra rất nhiều vụ tai nạn chết đuối. Những vụ tai nạn chết đuối thông thường vốn dĩ không cần phải gọi cho cảnh sát, chỉ cần gọi 120 xác nhận cái chết sau đó để nhà tang lễ đưa đi thôi. Nhưng lần này, bởi vì người báo án nói là “bị sát hại” nên mọi chuyện tức khắc trở nên khác biệt. Cảnh sát đi đến bên cạnh Trần Hà và kiểm tra qua thi thể một lúc.

Mũi, miệng, quần áo và đồ dùng hàng ngày, đến khi kiểm tra tới chiếc túi quần của Trần Hà, đột nhiên có một chiếc dây buộc tóc màu hồng rơi ra.

Trên chiếc dây buộc tóc có gắn hình thỏ con, đôi mắt thỏ con được đính bằng hai viên đá quý màu đỏ, trông rất đẹp và tinh xảo.

Một viên cảnh sát nhanh chóng nhặt dây buộc tóc lên, đưa cho đồng nghiệp: “Cậu nhìn cái này xem, có giống không…”

“...”

Hai người họ nhìn nhau, có thể thấy rõ được sự ngạc nhiên trong đôi mắt đối phương.

Lúc này, trong đám đông vây quanh đột nhiên có người “ơ” một tiếng, những người khác đều nhìn về phía anh ấy.

Người đó gãi đầu: “Là cô bé đó, cô bé người mẫu chết bên bờ sông ngày hôm qua, tin tức nói lúc ra ngoài cô bé có buộc tóc bằng dây buộc tóc màu hồng gắn hình con thỏ, nhưng lúc tìm thấy thi thể thì cô bé ấy lại xõa tóc…”

“...”

“...”

“Cô bé trên tin tức đó… Tên là Hiểu Hiểu nhỉ? Hình như là tầm tám chín tuổi.”

“Đây là ấu da^ʍ hả?”

“Chưa chắc, có khi là vì không dám động tay động chân với phụ nữ trưởng thành nên mới chuyển mục tiêu sang các bé gái xinh xắn…”

“Chị gái trách oan em rồi, xin lỗi em, em muốn ăn gì không?”

“Mấy loại da^ʍ ô này đúng là đáng chết mà, không đáng được cứu!”

“Suỵt, cũng có thể không phải do Trần Hà, vẫn chưa có kết luận mà.”

Tất cả mọi người đột nhiên im bặt, họ lặng lẽ nhìn nhau, không hẹn mà cùng tránh xa thi thể của Trần Hà.