Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 15: Khác thường

Trấn Bắc Vương phủ.

Sáng sớm, Ngụy Vân đi vào chuồng ngựa vương phủ thấy một hàng tuấn mã cao lớn uy mãnh xem vào giữa là một con ngụa nhỏ màu mận chín, thoạt nhìn thập phần đột ngột.

Nàng ta nhíu mày lại nhìn về phía mã phu đang chờ một bên, hỏi: “Đây là từ đâu ra?”

Mã phu lập tức cúi đầu cung kính trả lời: “Hồi Vương gia, là đại công tử ngày hôm qua mang về.”

“Mặc nhi?”

Ngụy Vân đi ra phía trước, vòng quanh con ngựa nhỏ nhìn tới nhìn lui.

Càng xem mày nhăn càng sâu: Sao nàng ta cứ cảm thấy như đã từng gặp nó ở đâu đó?

“Có biết đại công tử có con ngựa này từ nào không?”

Mã phu thành thật đáp: “Hôm qua đại công tử cùng biểu công tử cùng nhau đi ra ngoài, hẳn là biểu công tử tặng cho đại thiếu gia.”

Ngụy Vân nghe được là Thẩm Nhược đưa cho Ngụy Kinh Mặc thì gật gật đầu, cũng không truy cứu nữa.

Chỉ là nhìn mã phu phân phó: “Được rồi, đi dắt ngựa của bổn vương ra đây.”

“Vâng.”

——

Vãn Nguyệt Các.

Ngụy Kinh Mặc dựa nghiêng trên giường mềm, lật xem sách cổ trong tay, trên người đắp một kiện thảm mỏng in hoa.

Đông Thanh cùng Đông Qua ngồi trên ghế đẩu trước cửa, một người cầm khăn thêu, một người kéo sợi len.

Đông Qua hướng mắt ra ngoài nhìn phó hầu quét tước trong sân, cuộn len cầm trong tay càng xả càng loạn. Một bên Đông Thanh xem hết vào mắt liếc hắn một cái, sau đó giật luôn cuộn len trong tay hắn.

Thấy vậy, Đông Qua ngượng ngùng nhìn hắn, biểu tình trên mặt có chút vô tội.

Hắn chỉ là cảm thấy quá an tĩnh nên có chút nhàm chán mà.

Lúc này, ngoài cửa sân truyền đến một tiếng gọi nhẹ: “Biểu đệ!”

Thẩm Nhược mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, vạt áo nhẹ nhàng đi đến.

Nghe được thanh âm của hắn, Ngụy Kinh Mặc lập tức buông sách cổ trong tay đứng dậy liền thấy Thẩm Nhược đã bước vào trong phòng.

Không chờ phân phó, Đông Qua liền cao hứng mang một cái ghế cao đến.

Động tác Thẩm Nhược ưu nhã ngồi xuống, nhìn vị trí chân trái của Ngụy Kinh Mặc, mắt lộ ra lo lắng: “Hôm nay chân có khá hơn không?”

Sự việc chân Ngụy Kinh Mặc bị thương không giấu diếm được người trong phủ thái phó, hôm qua sau khi Thẩm Nhược về đến nhà đã bị lão thái phó phạt đi thư phòng chép sách.

Đêm qua có thể nói là một đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay lại bởi vì không yên lòng Ngụy Kinh Mặc, cho nên sớm đệ bái thϊếp tới Trấn Bắc Vương phủ.

Lúc này khuôn mặt đoan chính thanh nhã tràn đầy mỏi mệt, con ngươi xưa nay tươi tắn linh động có chút ảm đạm xuống, tròng mắt treo mấy sợi tơ máu.

Ngụy Kinh Mặc nhìn đến bộ dáng tiều tụy này của hắn, mi hơi chau lại, vội vàng kêu Đông Qua cùng Đông Thanh đi pha trà tỉnh thần tới.

Thanh âm hắn hơi trầm xuống: “Vết thương của đệ nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi, còn ca đấy, như thế nào lại tự làm mình ra nông nổi này? Tiểu thị bên người đâu? Sao lại không ở bên cạnh chiếu cố chủ tử?”

Thẩm Nhược không thèm để ý trả lời: “Ta chính là không chịu được bọn họ cứ đi theo ta. Lại nói, cũng không phải là đi đến nhà người khác, không cần bọn họ đi theo, ta khi còn nhỏ đã chạy đi không biết bao nhiêu lần rồi!”

Ngụy Kinh Mặc lại nhìn biểu ca từ nhỏ đã có tính tình phản nghịch này, vẫn như cũ có chút không tán đồng: “Dù thế nào cũng cần có người đi theo bên cạnh, ca chạy ra phủ thái phó như vậy chẳng phải sẽ làm mọi chuyện rối tung lên sao?"

Nói rồi, hắn nhìn Đông Thanh đang bưng trà lại đây, mở miệng phân phó: “Tìm người đi thái phó phủ thông báo một tiếng, nói biểu công tử ở chỗ này.”

Đông Thanh đem đồ vật trong tay buông xuống, lập tức cúi đầu đáp: “Vâng.”

Sau đó xoay người nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Thẩm Nhược nhìn sắc mặt Ngụy Kinh Mặc có chút khó coi, vô tội sờ sờ mũi, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, sắp đến mùa săn thu rồi, năm nay đệ sẽ đi chứ?”

Ngụy Kinh Mặc nhận trà Đông Qua đưa tới, nghe vậy đạm thanh trả lời: “Sẽ đi, cha đã nói trước với đệ rồi.”

Thẩm Nhược nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, trên mặt lập tức rạng rỡ: “Vậy là tốt rồi! Mấy năm rồi đệ đều không tham gia, một mình ta chán chết đi được. Lần này ta nhất định mang ngươi ra bên ngoài săn mấy con mới trở về!”

Ngụy Kinh Mặc như bị mấy lời hùng hồn của hắn chọc cười, trong đôi mắt thanh lãnh nhiều thêm vài tia ý cười: “Biểu ca mà còn thấy chán sao? Năm nào ta cũng nghe cha nói, ca mang theo một đám tiểu công tử chơi đến điên luôn mà.”

“Chà”, Thẩm Nhược ngượng ngùng dời tầm mắt, hàm hồ nói: “… Cũng không có vui lắm đâu, bọn họ không giống đệ, đệ là biểu đệ của ta mà!”

Nói rồi hắn đứng lên ngồi xuống giường mềm dựa gần hắn, tiếng nói đầy vẻ nũng nịu.

Nghe vậy ý cười trong mắt Ngụy Kinh Mặc càng sâu vài phần, trêu ghẹo nói: “Biểu ca thật đúng là khéo miệng, biết cách làm người ta vui vẻ!”

Hai người đùa giỡn vài câu, ánh mắt Thẩm Nhược đột nhiên lóe lên, có chút tò mò hỏi: “Biểu đệ, ta kỳ thật còn có một việc khá tò mò. Hôm qua ở Thương Thúy Lâm, đệ và Thất điện hạ không phát sinh chuyện gì đi? Sao ta cảm thấy bầu không khí giữa hai ngươi cứ quái quái.”

Ngụy Kinh Mặc nghe được lời hắn nói, ngón tay đặt trên đùi khẽ nhúc nhích, lông mi nhịn không được run nhẹ, đạm thanh nói: “Có thể phát sinh chuyện gì? Chính là chân đệ không tiện, nàng đem ngựa cho ta mượn, sau đó chúng ta liền đi ra.”

“Phải không?”

Thẩm Nhược cũng cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, biểu đệ của hắn thanh tao là thần tiên công tử thì làm sao có thể có mối liên quan gì tới thất hoàng nữ phong lưu đa tình? Cho dù có, cũng nên là ngũ hoàng nữ đang nổi bật gần đây, nàng ta xem như miễn cưỡng xứng đôi với biểu đệ nhà hắn đi.

Ngữ khí của hắn buông lỏng, yên tâm mở miệng: “Vậy thì tốt! Tuy rằng ngày hôm qua là nàng cứu chúng ta, nhưng cảm kích là cảm kích. Đệ đừng học chó học theo mấy chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân, rồi có cái ý tưởng gì với nàng”

Hắn nhìn Ngụy Kinh Mặc, lời nói thấm thía dặn dò: “Đệ xem nàng lớn lên có khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, còn có mấy cuyện phong lưu của nàng. Nữ tử như vậy vừa thấy chính là người không có tâm, về sau ai gả cho nàng chẳng phải là ngày ngày đều phải lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều phải tranh tới tranh đi sao.”

Rõ ràng chính hắn cũng là tiểu công tử chưa xuất giá, còn muốn bày ra một bộ dáng người từng trải.

“Nghe biểu ca, thích ai cũng đừng thích người như vậy.”

Dứt lời, Thẩm Nhược đột nhiên kề sát vào bên tai Ngụy Kinh Mặc, lặng lẽ nói: “Ta nghe nói hôm qua trong điện Thanh Phong lại nạp thêm mấy tiểu công tử mỹ mạo.”

“Chậc chậc chậc”, hắn lắc lắc đầu: “Thật là thế đạo suy đồi, phong lưu thành tánh!”

Trong hoàng cung này không có tin tức nào là được giữ kín lâu, phàm là có điểm gió thổi cỏ lay, không đến một canh giờ liền sẽ nháo đến toàn bộ mọi người ở Phượng Lăng thành đều biết. Đặc biệt là đối với mấy hoàng nữ tuổi trẻ khí thịnh, càng là một chút ít động tĩnh đều không buông tha.

Biểu tình trên mặt Ngụy Kinh Mặc có chút lãnh đạm, nhạt nhẽo ẩn trong mắt không hề gợn sóng, nhìn Thẩm Nhược bình đạm nói: “Biểu ca nới với đệ những thứ này để làm gì? Chuyện của nàng cùng ta có quan hệ gì?”

Thẩm Nhược còn cảm thán ở trong lòng liền nghe được Ngụy Kinh Mặc lạnh nhạt nói, trong lòng thật ra yên tâm hơn.

Hắn duỗi tay vỗ vỗ vai của biểu đệ nhà mình, nhẹ giọng nói: “Không có gì! Ta không phải sợ ngươi quá mức đơn thuần, bị gương mặt kia của nàng mê hoặc sao!”

Đáng tiếc, hắn không phát hiện ra rằng, tuy biểu tình Ngụy Kinh Mặc lãnh đạm, nhưng hắn đã gọi nàng là “Nàng” mà không phải “Thất hoàng nữ”.

Vị tiểu công tử xưa nay đối với người khác luôn lãnh đạm xa cách này, nếu là ngày thường, làm sao có thể nói ra những lời giống như giận dỗi như vậy đây?

Thẩm Nhược còn đang cười ha hả lôi kéo Ngụy Kinh Mặc nói chuyện khác, lại nói chuyện trong chốc lát, đến khi thật sự không áp đi được mệt mỏi trong người, lúc này mới trở về nghỉ ngơi.

Sau khi Đông Qua đưa Thẩm Nhược ra khỏi phủ, đến lúc trở về thì thấy Ngụy Kinh Mặc ngồi trên giường nệm phát ngốc, đôi mắt rũ xuống cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bước chân hắn không tự giác chậm lại, cảm thấy trên người công tử lúc này đông lại một tầng băng sương.

Đến gần vài bước, Đông Qua nhỏ giọng nhẹ gọi một tiếng: “Công tử?”

Ngụy Kinh Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, ngọc nhan thanh lãnh xuất trần có chút lãnh đạm: “Đem kiện áo gấm màu đỏ kia ném đi.”

“A?”

Một câu không đầu không đuôi làm Đông Qua không phản ứng kịp, ngẩn ra vài giây sau mới nhớ tới chiếc áo gấm mang về từ yến hội tuyển quân ngày ấy.

Hắn không biết công tử đang êm đẹp vì cái gì muốn ném kiện áo gấm kia đi, nhưng vẫn nghe lời đáp: “Vâng, công tử.”

Thời điểm hắn lấy ra áo gấm chuẩn bị đem ra ngoài, thanh âm Ngụy Kinh Mặc đột nhiên lại từ phía sau truyền tới: “Thôi, để lại đi.”

Nghe vậy dưới chân Đông Qua khựng lại, có hơi không hiểu ra sao đành xoay người lại.

Hắn lặng lẽ nhìn Ngụy Kinh Mặc lúc này đang nhấp đôi môi mỏng, cầm áo gấm đỏ trong tay lại thả trở về, trong đầu là một đống hồ nhão.

Trên giường mềm, Ngụy Kinh Mặc rũ mắt, lông mi tinh mịn cong vυ't run rẩy, che khuất trong mắt là ánh nước đang nhẹ nhàng đong đưa.

Hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, vì sao khi nghe Thẩm Nhược nói đến những chuyện đó, trong lòng liền lại khó chịu đến vậy, như là có người cầm thứ gì áp đè nặng trái tim hắn.

Đôi mắt đen của Ngụy Kinh Mặc không tự giác xẹt qua vẻ mờ mịt.

Chẳng lẽ trẹo chân còn để lại di chứng? Bằng không vì sao trong lòng hắn lại không thoải mái như vậy?

——

Kinh Kỳ Doanh.

Ngụy Vân cưỡi ngựa đi vào doanh trại liền thấy con ngựa đỏ thẩm đứng riêng lẻ, trừ bỏ có một vệt trắng giữa trán ra, so với con ngựa đỏ thẫm trong vương phủ giống nhau như đúc.

Nàng ta đột nhiên phản ứng lại vì sao mình cảm thấy con ngựa kia quen như thế!

Ngụy Vân nhịn không được nhíu mày, cánh môi mỏng gắt gao mím lại, trong lòng dâng lên cảm giác cổ quái.

Phong Bạch Tô sau khi tự kiểm điểm mình vào ngày hôm qua, lại bắt đầu tiếp tục chấp hành kế hoạch kéo dài thời gian, tranh thủ sớm ngày làm Ngụy Vân đã nàng ra khỏi Kinh Kỳ Doanh.

Cho nên hôm nay nàng vẫn luôn lười biếng trong doanh trướng, dáng ngồi lười nhác lệch qua trên ghế.

Đáng tiếc từ lúc Ngụy Vân tiến vào, nàng bắt đầu như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Cũng không biết hôm nay là làm sao vậy? Vị vương gia này vẫn luôn nhìn nàng mãi, mắt đen thâm trầm mang theo vài phần bắt bẻ lại mang theo vài phần ghét bỏ làm Phong Bạch Tô sởn cả da gà!

Rốt cuộc, Phong Bạch Tô không thể nhịn được nữa nhìn lại Ngụy Vân, mặt mang theo mỉm cười hỏi: “Vương gia hôm nay sao cứ luôn nhìn ta thế? Có điều gì ngài không tiện nói thẳng à.”

Ngụy Vân lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, thanh âm có chút trầm thấp: “Bổn vương nghe nói hậu viện của điện hạ nạp không ít nam tử. Nữ nhân nạp mấy tiểu nam tử không có gì đáng trách. Nhưng nhiều quá cũng không tốt, điện hạ vẫn nên lấy thân thể làm trọng!”

Phong Bạch Tô: “??”

“Sao đột nhiên vương gia lại nhắc tới chuyện này?”

Ngụy Vân nhẹ liếc nàng một cái, “Bổn vương chỉ thấy điện hạ cũng không còn nhỏ nữa, đã tới tuổi cưới chính quân. Nam tử hậu viện quá nhiều sợ là sẽ không có lang nhi nguyện ý gả cho điện hạ. Bổn vương cảm thấy điện hạ vẫn nên sớm ngày giải tán họ đi, đừng chậm trễ chuyện cưới chính quân mới tốt.”

Phong Bạch Tô: “……”

Mắt đào hoa đa tình của nàng khó có được hiện lên vẻ mờ mịt: Chẳng lẽ hôm nay Trấn Bắc Vương uống lộn thuốc? Bằng không sao lại quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của nàng thế này?

Phong Bạch Tô trầm mặc một lúc lâu, sau đó lặng lẽ trả lời: “… Đa tạ Vương gia quan tâm. Đúng rồi, bổn điện hôm nay còn muốn mang theo đội khác tiến hành huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, xin phép đi trước!”

Nói xong không đợi Ngụy Vân mở miệng trả lời, động tác nhanh chóng vọt ra khỏi doanh trướng.

Ngụy Vân nhìn bóng dáng nóng nảy của nàng nhịn không được nhíu mày.

Trong lòng thì bất mãn: Phóng túng, lười nhác, hấp tấp, không thành thục……

Chậc!

Nàng ta tràn đầy ghét bỏ thu hồi tầm mắt.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bạch Tô: Danh tiếng bị ảnh hưởng mấy ngày nay…