Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 16: Thích

Phong Bạch Tô trốn cũng như chạy ra khỏi doanh trướng, vừa lúc đυ.ng phải thân vệ đi vào.

Thân vệ thấy bước đi của nàng hoảng loạn nên khó hiểu nhìn nàng hỏi: “Điện hạ làm sao vậy?”

Phong Bạch Tô sau khi nhìn thấy nàng ta, lập tức dừng lại bước chân, nắm tay che miệng ho nhẹ, “Không sao, không có việc gì.”

Nói rồi thả chậm bước chân đi lướt qua nàng ta.

Thân vệ có chút nghi hoặc quay đầu nhìn nàng một cái, không biết vị điện hạ này hôm nay lại làm sao.

Lúc này mới xoay người tiến vào trong doanh trướng.

Cái gọi là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, những lời này đúng thật là khôg sai chút nào!

Vòng đi vòng lại, cuối cùng Phong Bạch Tô vẫn dẫn theo binh sĩ của mấy tiểu đội còn lại đi Thương Thúy Lâm tiến hành huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung.

Trước khi đội hình xuất phát, binh sĩ của tiểu đội ở lại mỗi người vẻ mặt cười rạng rỡ, nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn các nàng rời đi.

Ngay từ đầu mấy binh sĩ trong các đội còn cảm thấy các nàng có bệnh.

Thẳng đến thời điểm buổi tối đạp ánh trăng trở về, các nàng mới biết được mấy người kia vì sao lại cười ghê tởm như vậy!

Mẹ kiếp! Buổi huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung này quả thật chính là địa ngục! Các nàng còn chưa trải qua loại trường hợp này, thật sự là phát rồ!

Nhìn thấy bộ dáng mỗi người các nàng tinh thần hoảng hốt trở về, trong lòng những người ở lại nháy mắt cảm thấy cân bằng.

Quả nhiên, có phúc không nhất định cùng hưởng, nhưng gặp nạn nhất định cùng chia!

——

Trấn Bắc Vương phủ.

Buổi tối Ngụy Vân trở lại phủ, liền đi thẳng tới Cẩm Hoa Các.

Thẩm Khác thấy bà tiến vào, lập tức đi ra đón.

“Hôm nay như thế nào trở về sớm vậy? Cơm chiều đã ăn chưa?”

Ngụy Vân hoàn toàn chính là người cuồng công việc, hận không thể ở lại luôn trong quân doanh.

Buổi tối cũng hầu như không dùng cơm tại nhà, đại đa số thời gian đều là ở trong quân doanh chắp vá ăn tạm. Bởi vậy, Thẩm Khác cũng rất lo lắng, sợ bà phá hỏng thân thể bản thân.

Ngụy Vân vẫy vẫy tay để người hầu trong phòng lui xuống, sau đó lôi kéo tay Thẩm Khác ngồi xuống.

Thấy nàng bộ dáng trịnh trọng , sắc mặt Thẩm Khác cũng căng chặt, còn tưởng rằng có chuyện lớn, hắn lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Ngụy Vân nhìn hắn gật gật đầu, sát lại trầm giọng nói: “Có chuyện lớn rồi.”

Nghe vậy trái tim Thẩm Khác không khỏi thót lên theo.

Sau đó liền nghe bà tiếp tục nói: “Mặc Nhi có khả năng đã thích người ta rồi .”

“……”

Sắc mặt căng chặt của Thẩm Khác đình trệ trong chớp mắt, ngước mắt nhìn bộ dáng ngưng trọng của bà, mặt vô biểu tình mở miệng: “Nàng chính là nói chuyện này?”

Ngụy Vân gật gật đầu, “Phải, này còn không phải chuyện lớn à?”

Thẩm Khác vô ngữ rút bàn tay bị bà nắm ra, trên mặt không để ý lắm nói: “Mặc Nhi đang ở độ tuổi niên thiếu, tình đậu sơ khai là chuyện bình thường, có gì mà ngạc nhiên.”

Nói xong hắn nhịn không được trừng mắt nhìn Ngụy Vân một cái, “Ta còn tưởng là chuyện lớn gì đấy, nàng hù chết ta!”

Ngụy Vân không nghĩ tới hắn thế nhưng có cái loại phản ứng này, khó được hơi chết lăng, nhìn Thẩm Khác bất mãn nói: “Chuyện này như thế nào lại không phải chuyện lớn? Chàng làm cha cũng quá không bỏ trong lòng đi!”

Thẩm Khác thấy bà còn oán trách chính mình, nhịn không được ném cho bà ánh mắt xem thường.

Hắn mười tháng hoài thai cực cực khổ khổ hạ sinh nhi tử, còn phải để bà, người chỉ đóng vai trò ‘gieo hạt’ chỉ cách làm cha sao?

“Được rồi! Ta có phải đã cho nàng mặt mũi rồi hay không? Lại dong dài hôm nay nàng đi Phương Thảo Các và Xuân Hoa Các qua đêm đi!”

Phương Thảo Các và Xuân Hoa Các là nơi ở của hai sườn phu của Trấn Bắc Vương.

Trấn Bắc Vương đối với hai sườn phu này không có nhiều cảm tình, hồi trẻ còn cảm thấy mới mẻ một thời gian. Hiện giờ tuổi đã cao, tâm tư ở phương diện đó cũng ít đi, trừ bỏ việc ở quân doanh và thư phòng thì là tới nơi này của chính phu Thẩm Khác.

Bà có chút ngượng ngùng ho khan vài tiếng, nhìn Thẩm Khác nhỏ giọng nói: “Chàng xem tính tình của chàng này, đang nói như thế nào lại giận dỗi. Bổn vương không phải lo lắng cho Mặc nhi sao? Rốt cuộc thì thất điện ——”

Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Khác đột nhiên nhíu mày nói: “Cái gì thất điện hạ?”

Ngụy Vân nhìn hắn rồi yên lặng bổ sung, “Tất nhiên là thất điện hạ mà Mặc nhi thích…”

Nói rồi bà liền cẩn thận kể lại sự tình con ngựa trong chuồng ngựa vương phủ với Thẩm Khác.

Thẩm Khác nghe xong, một lúc sau lại lần nữa vô ngữ cứng họng: “Nàng chỉ vì việc này mà kết luận Mặc nhi thích thất điện hạ?”

Ngụy Vân gật gật đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Như thế này còn chưa tính là thích à?”

Thẩm Khác hoàn toàn không muốn lại tiếp tục nói chuyện cùng nàng nữa, tức giận nói: “Hôm qua Mặc nhi cùng Nhược nhi đi đạp thu, ở bên ngoài bị trật chân, không biết như thế nào lại gặp được thất hoàng nữ, thế nên mới có việc này.”

Nói tới đây, trên mặt hắn lại đột nhiên nghiêm túc lên: “Mà nàng nói cũng đúng, ta phải nói chuyện với Mặc nhi cho thật kỹ, cũng không thể để hắn bị những thủ đoạn hoa mỹ đó lừa gạt được.”

Rốt cuộc thì thanh danh phong lưu của thất hoàng nữ đã lan khắp thành, Mặc nhi nhà hắn lớn lên đẹp xuất thân tốt, nói không chừng thất hoàng nữ đang để mắt đến Mặc nhi, muốn xum xoe lấy lòng đấy.

Tuy rằng con của hắn về sau phải gả vào hoàng gia, nhưng thất hoàng nữ thanh danh quá kém, hắn cũng không thể nhìn con của hắn nhảy vào hố lửa.

Nghĩ đến đây Thẩm Khác quả thực một giây đều ngồi không yên, cuống quít đứng lên muốn đi ra ngoài.

Ngụy Vân thấy thần sắc hắn khẽ biến, chuẩn bị đi ra ngoài, liền hô theo phía sau: “ Tối muộn rồi chàng còn đi đâu?”

Thẩm Khác đầu không quay lại nói một câu: “Đi Vãn Nguyệt Các!”

——

Vương cung.

Thanh Phong điện.

Phong Bạch Tô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một kiện áo trong màu trắng, vị trí nơi cổ áo lỏng lẻo, hoàn toàn đem dáng người lả lướt cao gầy của nàng hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Thông Bạch cầm khăn tắm trắng tinh đứng phía sau chà lau nước trên tóc cho nàng.

Thấy nàng dựa vào gối khẽ nhắm mắt, nàng ta nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chuyện ngài tống cổ mấy cung hầu đến nơi khác bị quý quân biết rồi. Quý quân truyền đến tin tức nói thừa dịp săn thu lần này ngài phải biểu hiện cho tốt rồi chọn ra một chính quân, bằng không hắn sẽ đi cầu nữ hoàng bệ hạ tứ hôn cho ngài cùng Liễu Đàm công tử.”

Hiện giờ hôn sự của nhị hoàng nữ và tam hoàng nữ đã được định đoạt, kế tiếp chính là mấy hoàng nữ khác. Ngoại trừ cửu hoàng nữ nhỏ tuổi nhất, mấy hoàng nữ còn lại có tuổi đều tương đối gần nhau, cũng đã tới tuổi định hôn sự.

Liễu quý quân nghĩ nếu Phong Bạch Tô không muốn dính vào chuyện này thì tốt nhất hãy chọn được chính quân.

Dù sao hắn ở trong cung không được sủng ái, nữ nhi của hắn cũng không được nữ hoàng thích. Nếu thật sự chờ đến lúc phượng hậu có thời gian nghĩ tới chuyện này sợ là không biết kéo dài tới khi nào. Rốt cuộc ngũ hoàng nữ cũng đã tới tuổi cưới chính quân, phượng hậu tất nhiên sẽ đem toàn bộ tâm tư đều đặt trên người nữ nhi của chính mình.

Chi bằng thừa dịp lần này săn thu, công tử toàn bộ Phượng Lăng thành đều sẽ xuất hiện. Phong Bạch Tô chỉ cần biểu hiện tốt làm nữ hoàng vui mừng, nói không chừng là có thể thừa dịp lần này nhân cơ hội chọn được chính quân có gia thế không tồi.

Phong Bạch Tô nghe được tên Liễu Đàm lập tức mở mắt.

Mặt mày nhăn lại.

Liễu Đàm là cháu ngoại bên nhà mẹ đẻ của Liễu quý quân và cũng là biểu đệ của Phong Bạch Tô, từ nhỏ đã thích bám dính lấy Phong Bạch Tô.

Phong Bạch Tô đối với cái biểu đệ nhão nhão dính dính này rất đau đầu, bởi vì tiểu công tử này và Liễu quý quân giống nhau, nhược liễu phù phong động hay không động liền thích rớt nước mắt.

Phong Bạch Tô bị một người Liễu quý quân tra tấn đã chịu đủ rồi, thêm biểu đệ này nữa thử hỏi cuộc sống của nàng về sau còn gì đáng để hi vọng đây?

Môi đỏ nhẹ chậc một tiếng, xem ra lần này Liễu quý quân bị ép quá mức, bằng không sẽ không lấy Liễu Đàm ra nói.

Phong Bạch Tô có chút hữu khí vô lực nói: “Thôi được rồi, xem ra sau này không thể sống quá nhàn nhã như vậy được nữa.”

Thông Bạch xem nàng một bộ sống không còn gì luyến tiếc thì cười trộm: “Điện hạ, cưới chính quân rồi sau này ngài muốn làm cái gì thì vẫn làm cái đó được mà! Hơn nữa còn có người làm ấm giường cho ngài.”

Phong Bạch Tô nghe được nàng ta trêu ghẹo, ngẩng đầu liếc nàng ta một cái: “Trông em có vẻ rất vui nhỉ?”

Thông Bạch giật mình, lập tức nhận lỗi: “Điện hạ thứ tội! Nô tỳ chỉ nghĩ rằng ngài cưới chính quân, về sau ngài sẽ có thêm một người tri kỷ.”

Trong lòng Thông Bạch thật sự nghĩ như vậy, vì điện hạ nhà nàng ta trong hoàng cung, trừ bỏ có thể nói mấy câu với lục điện hạ, suốt bao năm qua vẫn luôn một mình.

Hơn nữa bởi vì sức khoẻ của lục điện hạ, điện hạ cũng không muốn lúc nào cũng tới quấy rầy nàng ấy.

Tuy rằng còn có Liễu quý quân là phụ quân, nhưng giữa cha con có chút lời nói cũng không dám nói.

Bởi vậy Thông Bạch vẫn luôn mong điện hạ nhà mình có thể có một người tri kỷ bên cạnh. Như vậy sau khi trở về còn có người trò chuyện.

Tuy rằng điện hạ nhà nàng nhìn bất cần đời, một bộ du hí ở nhân gian.

Nhưng kỳ thật còn cô quạnh hơn so với bất kỳ ai, nàng rất ít khi đi ra khỏi Thanh Phong điện, luôn thích một mình ở trong phòng. Bên người trừ bỏ nàng ta luôn hầu hạ bên cạnh thì không còn người nào khác.

Cả một tòa cung điện to như vậy, ngoài nàng ta còn có thể nói mấy câu cùng điện hạ, điện hạ cũng không nói chuyện với những người khác trong cung.

Cũng chính vì nguyên nhân như thế, Thông Bạch mới có thể đặc biệt để ý những lời đồn đãi bên ngoài.

Điện hạ như vậy, dựa vào cái gì phải bị gán cho cái thanh danh phong lưu đó! Đúng là mấy lời vô căn cứ!

Phong Bạch Tô không biết cuộc sống cá mặn của mình bị Thông Bạch xem thành đáng thương.

Nàng ngăn Thông Bạch tiếp tục lau tóc, đứng dậy đi lên giường.

Tuy rằng chính nàng cảm thấy bản thân còn nhỏ tuổi, rõ ràng còn có thể chơi thêm mấy năm. Nhưng do hoàn cảnh chung bức bách, xem ra cũng chỉ có thể thuận theo thời đại.

Phong Bạch Tô thật ra không có khái niệm gì nhiều về việc cưới một phu quân như thế nào, tốt nhất tính tình an tĩnh chút, không cần giống Liễu quý quân động một chút liền rớt nước mắt là được.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay: Sự ghét bỏ đến từ cha vợ _`

___ Phong · thường xuyên gánh tội thay · Bạch Tô.