Đông Thanh, Đông Qua cùng mấy tùy hầu khác của các công tử nôn nóng chờ đợi, mắt thấy mặt trời sắp lặn xuống núi mà công tử của bọn họ còn chưa trở lại?
Hai người lúc này đều có chút hối hận, không nên nghe lời biểu công tử nói mà dừng ở nơi này chờ. Nếu trở về để chính quân biết được, bọn họ sợ là tránh không thoát một trận trách phạt.
Đúng lúc này có người hưng phấn hô: “Các ngươi mau xem! Các công tử đã trở về!”
Thanh âm này rơi xuống, lúc sau tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Quả nhiên, phía trước cách đó không xa xuất hiện mấy thân ảnh mảnh khảnh, chậm rãi đi tới bên này trong ánh chiều tà.
Đông Thanh và Đông Qua hai mắt sáng lên, nháy mắt chạy chậm qua.
Khi đến gần bọn họ mới phát hiện Ngụy Kinh Mặc thế nhưng đang ngồi trên lưng một con ngựa nhỏ màu mận chín. Xem vóc dáng của con ngựa cùng vị trí yên ngựa, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ.
Thấy vậy trong lòng hai người đều nhịn không được có chút nghi hoặc: Công tử như thế nào còn cưỡi một con ngựa trở lại thế?
Đông Thanh xưa nay cẩn thận, nhìn đến chân trái cứng đờ của hắn, sắc mặt khẽ biến: “Công tử, chân ngài bị thương?”
Lời này của hắn vừa ra, Đông Qua bên cạnh cũng khẩn trương theo: “Công tử bị thương? Có nghiêm trọng không? Nơi này cách Kinh Kỳ Doanh gần, có cần báo tin cho Vương gia không ạ?”
Nghe hắn nhắc tới Kinh Kỳ Doanh, làm biểu tình trên mặt mấy tiểu công tử ở đây đều có chút gượng gạo.
Nghĩ đến vừa rồi bọn họ bị dọa cho kinh hoảng thất thố, bộ dáng chật vật bất kham, một chút khí chất công tử đoan trang rụt rè đều không còn, mà tất cả còn bị một quý nữ thấy được.
Mấy tiểu công tử hiện tại mới hồi phục tinh thần lại, trong lòng nhịn không được lo lắng nói: Cũng không biết thất hoàng nữ có thể đem những việc này nói ra hay không?
Đều là các nam tử khuê các 15-16 tuổi chưa xuất giá, da mặt mỏng, sợ sự tình lần này bại lộ ra ngoài sẽ chọc người chê cười!
Ngụy Kinh Mặc lúc này hoàn toàn khôi phục bộ dáng thanh lãnh ngày thường, khuôn mặt thanh tuấn như ngọc vẫn là biểu tình nhàn nhạt: “Không cần, không phải vết thương lớn gì, chỉ là không cẩn thận trật chân một chút, mẫu thân quân vụ bận rộn, việc nhỏ thế này không cần kinh động đến người."
Thanh âm hắn ngừng lại, nhìn hai người hầu rồi phân phó: “Giờ cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên hồi phủ thôi.”
Đông Thanh cùng Đông Qua thấy thần sắc hắn bình đạm tự nhiên, từ trên mặt hắn không nhìn ra sự miễn cưỡng cũng không lại tiếp tục khuyên bảo nữa. Đừng nhìn công tử bọn họ than lãnh lãnh, cảm xúc lạnh nhạt, nhưng trong lòng hắn rất có chủ kiến, việc đã quyết định thì khó mà thay đổi.
Đông Thanh lưu lại nắm dây cương, để Đông Qua đi gọi xa phu đưa xe ngựa đến bên này.
Trong quá trình chờ đợi, mấy tiểu công tử khác đã ngồi trên xe ngựa từng người trong phủ cáo biệt rời đi.
Chỉ còn lại có Thẩm Nhược và Ngụy Kinh Mặc còn đứng ở chỗ này.
Thẩm Nhược có hơi không dám nhìn ngọc nhan như thơ như họa kia của Ngụy Kinh Mặc, vẫn còn cảm thấy áy náy khó chịu vì chuyện hắn bị thương.
Ngụy Kinh Mặc vừa thấy biểu tình của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì nên chậm rãi mở miệng nói: “Biểu ca, ta thật sự không sao, ca không cần tự trách.”
Thẩm Nhược lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hơi hơi hé miệng không biết nói cái gì cho tốt.
Nếu không phải hắn một hai phải tới nơi này, Ngụy Kinh Mặc cũng sẽ không bị thương, mặc kệ nói như thế nào đều là hắn sai.
Lúc này, xe ngựa Trấn Bắc Vương phủ vừa lúc lại đây.
Ngụy Kinh Mặc tự nhiên không thể xuất đầu lộ diện cưỡi ngựa trở về như vậy, cổ tay tinh tế gầy yếu chống dưới thân ngựa, dưới sự trợ giúp của Đông Thanh và Đông Qua, rốt cuộc cũng xuống được ngựa.
Thẳng đến khi ngồi vào trong xe ngựa, đầu tiên hắn gọi Đông Thanh cùng Đông Qua phân phó một câu: “Đem con ngựa kia mang về phủ.”
Tiếp theo nhìn Thẩm Nhược trầm mặc ngồi trong góc, lại hướng ra ngoài nói với xa phu: “Trước tiên về phủ thái úy.”
Dứt lời xa phu lập tức điều khiển xe ngựa chạy về thành Phượng Lăng.
——
Khi Phong Bạch Tô mang tiểu đội trở lại Kinh Kỳ Doanh, sắc trời đã tối.
Trong doanh còn có các đội binh sĩ khác đang còn huấn luyện.
Thấy Phong Bạch Tô chậm rì rì đi đến, phía sau đi theo một đám binh sĩ mặt xám mày tro. Khi đi khí phách hăng hái, cưỡi ngựa cao to rất đắc ý, hiện giờ từng cái đầu gục xuống, cùng tàn binh bại trận giống y nhau.
Thấy vậy mọi người nhưng thật ra có chút tò mò.
Chẳng qua là một buổi huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung thông thường, các nàng không phải mỗi cách mấy ngày liền phải huấn luyện một lần sao? Như thế nào mà lăn lộn có một buổi chiều, tinh thần lại đột nhiên suy sụp như vậy.
Một vài binh sĩ trong tiểu đội thấy bộ dáng ngây thơ của bọn họ, trong lòng có khổ mà không dám phun ra.
Bà nó! Có ai biết cả một buổi trưa hôm nay các nàng đã trải qua cái gì không?
Những bóng xanh lục phủ kín mắt…… Chim ẩn nấp giữa đám cây…… Phành phạch giương cánh bay vυ't lên…… Mũi tên bay tán loạn trong rừng…
Người trong tiểu đội nhịn không được rùng mình một cái, tuy rằng chỉ ngắn ngủn một buổi chiều lại như đã qua mấy đời.
Hiện giờ đôi mắt của mỗi người các nàng còn chưa có hồi phục lại, từng cái đỏ rực mạo tơ máu, nhìn về phía phương xa đều có bóng chồng.
Thiếu chút nữa muốn bỏ mắt ở lại Thương Thúy Lâm rồi!
Cả thể xác và tinh thần của mọi người đều mỏi mệt, ánh mắt tang thương nhìn các binh sĩ vẻ mặt tò mò quanh doanh địa.
Điều an ủi duy nhất trong lòng chính là: Nỗi thống khổ dày vò này không phải chỉ có các nàng phải trải qua, ngày mai sẽ đến lượt những người khác!
Nghĩ đến đây trong lòng mọi người dâng lên một tia an ủi quỷ dị.
Cũng chính bởi vì vậy, nhóm binh sĩ sau khi trở về mỗi người đều im miệng không nói, đối với mấy người đến dò hỏi buổi huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung đều tỏ ra hờ hững, thay vào đó là lộ ra ánh mắt hưng phấn lại tang thương quỷ dị nhìn các nàng.
Làm những người không tham gia buổi huấn luyện không hiểu ra sao, cảm thấy các nàng không thể hiểu được.
——
Ngay khi Phong Bạch Tô vừa trở về Kinh Kỳ Doanh, Ngụy Vân đã lập tức thu được tin tức, thậm chí còn biết rõ toàn bộ tình huống trước tiên.
Sau khi nghe xong lời thân vệ tường thuật, nàng ta xưa nay nghiêm túc thâm trầm không khỏi nhiều ra nét tươi cười: “Nghe có vài phần thú vị, nhóm binh sĩ tham gia huấn luyện lần này như thế nào?”
Thân vệ nhất thời có chút trầm mặc, như là bị làm khó.
Nàng ta châm chước một lát mới chậm rãi phun ra mấy chữ: “Thảm không nỡ nhìn.”
Nghe vậy tươi cười trên mặt Ngụy Vân càng ngày càng sâu thêm, khó có được từ trong miệng nàng nghe được lời như vậy.
Thân vệ thấy nàng ta có bộ dáng mặt đầy ý cười, nhịn không được hỏi: “Vương gia, thất điện hạ làm như vậy có phải có chút không ổn?”
Nàng ta là đang uyển chuyển biểu đạt, trong lòng càng muốn hỏi là: Có phải là quá mức hồ nháo rồi không?
Ngụy Vân lại có vẻ rất thưởng thức, thân mình dựa ra sau, trong thanh âm còn mang theo vài phần sung sướиɠ: “Bổn vương lại cảm thấy thất điện hạ thật sự rất thú vị, nhìn như hoang đường hồ nháo, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại. Nếu muốn đạt được mục tiêu mà nàng yêu cầu, kỳ thật cần yêu cầu một binh sĩ có được thân thể cân bằng siêu cường cùng nhãn lực cực xuất sắc mới có thể hoàn thành.”
Cánh môi mỏng của nàng ta nhịn không được câu lên: “Lần này bệ hạ quả là gửi cho chúng ta một người không tồi, về sau Kinh Kỳ Doanh này sẽ thú vị hơn.”
Thân vệ thấy trong mắt nàng ta xẹt qua vài phần hứng thú, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng không biết nên đau lòng cho ai.
Là tiểu điện hạ rõ ràng tâm không ở này? Hay vẫn là những binh sĩ khí huyết phương cương trong Kinh Kỳ Doanh?
——
Thanh Phong điện.
Phong Bạch Tô vẫy lui cung nhân hai bên muốn hành lễ, đi nhanh vào nội điện, nàng lập tức ngồi xuống bên bàn rót cho mình một ly nước trà.
Lúc sau, Thông Bạch đi vào trong điện, liền thấy Phong Bạch Tô ngồi bên trong, hai mắt lập tức sáng lên nói: “Điện hạ, ngài đã trở về?”
“Ừ…”, Phong Bạch Tô uống một ly trà xong, thanh âm hữu khí vô lực đáp lại một tiếng, lười nhác mở miệng: “Truyền thiện đi, bổn điện cảm thấy bây giờ có thể ăn một con trâu.”
Nghe vậy Thông Bạch nhịn không được nở nụ cười, lập tức chạy ra ngoài: “Nô tỳ sẽ đi ngay! Phòng bếp nhỏ đã sớm chuẩn bị cho ngài rồi!”
Phong Bạch Tô nửa người trên ghé vào trên bàn, vẫy vẫy tay với nàng ta, bảo nàng ta chạy nhanh đi.
Nàng hôm nay cũng không nghĩ tới sẽ kéo dài tới tối như vậy mới về, giữa trưa vốn dĩ không ăn nhiều, hiện tại cảm thấy đói đến nỗi dạ dày quặn thắt lại.
Trong lòng Phong Bạch Tô buồn bực: Nàng rõ ràng tính toán ở Kinh Kỳ Doanh làm một con cá mặn cho tốt chờ bị Trấn Bắc Vương đuổi đi. Vì cái gì đột nhiên nghiêm túc phụ trách như vậy? Không phug hợp với hình tượng nàng muốn xây dựng chút nào mà?
Nàng đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc nghĩ: Chẳng lẽ nàng là trời sinh mệnh lao lực? Kiếp trước làm việc quần quật còn chưa tính, dù sao cũng vì cuộc sống. Nhưng nàng hiện tại thân là một hoàng nữ, rõ ràng có thực lực ăn no chờ chết!
Quả nhiên, thói quen làm việc gì cũng phải làm đến hoàn hảo của nàng phải sửa lại!
Khi Phong Bạch Tô ở trong phòng chống cằm miên man suy nghĩ thì có bốn cung hầu xinh đẹp như hoa bưng đồ ăn đi đến.
Sau khi nhìn đến Phong Bạch Tô ngồi ở trên ghế, từng đôi mắt đẹp e lệ ngượng ngùng nhìn sang phía nàng.
Thân mình bọn họ uyển chuyển nhẹ nhàng bước từng bước, đem mâm ngọc trong tay để trên bàn.
Trong đó có một cung hầu diện mạo thanh thuần cầm lấy đũa ngọc đưa tới trước mặt Phong Bạch Tô, tiếng nói tinh tế ôn nhu nhẹ gọi một tiếng: “Điện hạ.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói ngọt nị lập tức làm Phong Bạch Tô tỉnh thần.
Huân hương mát lạnh ngọt lành của nam nhi cũng theo đó bay vào mũi, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thân hình nhỏ xinh, nam tử bộ dáng thanh thuần đứng ở bên cạnh nàng, đôi tay oánh bạch đang cầm một đôi đũa ngọc.
Bên cạnh còn có ba nam tử mỹ mạo đồng dạng đang chờ ở nơi đó, thấy ánh mắt nàng nhìn lại đây thì lập tức sóng mắt lưu chuyển ngượng ngùng nhìn lại nàng.
Phong Bạch Tô: “……”
“Thông Bạch!!”
Nàng hét lớn một tiếng, nháy mắt dọa đến mấy nam tử mỹ mạo bên cạnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt xuống.
Thông Bạch ở bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn Phong Bạch Tô nói vấp: “Điện, điện hạ.”
Phong Bạch Tô có chút đau đầu đè thái dương, chỉ vào này mấy nam tử hỏi sao lại thế này: “Bọn họ là ai? Bổn điện không phải đã nói không cho người ngoài tiến vào nội điện sao?”
Thanh âm nàng lạnh vài phần: “Xem ra là bổn điện quá dung túng ngươi? Mới làm ngươi tự mình chủ trương như thế này!”
Thông Bạch nào đã gặp qua Phong Bạch Tô tức giận như thế, cũng không dám nhìn mấy nam tử như cái hoa lê dính hạt mưa bên cạnh, thình thịch một tiếng quỳ xuống, có chút hoảng loạn giải thích: “Điện, điện hạ bớt giận! Bốn cung hầu này là buổi sáng hôm nay từ bên Phất Liễu Điện đưa lại đây, quý quân an bài bọn họ hầu hạ trong nội điện, nô tỳ lúc này mới cho bọn họ vào.”
Phong Bạch Tô vừa nghe là ý của Liễu quý quân, trong lòng dâng lên vài phần bực bội, nhưng cơn giận thật ra đã dịu xuống.
Mắt đào hoa liếc Thông Bạch trên mặt đất, đạm thanh nói: “Đứng lên đi, về sau mặc kệ là từ đâu đưa tới thì an bài đến nơi khác, đừng để bọn họ lảng vảng trước mặt bổn điện.”
Nàng cũng không thèm nhìn tới bốn nam tử nũng nịu phủ phục trên mặt đất, lạnh giọng phân phó cho Thông Bạch: “Dẫn bọn hắn ra ngoài đi.”
Thông Bạch lập tức đáp: “Vâng.”
Tiếp theo mang theo bốn cung hầu đi ra ngoài.
Phong Bạch Tô nhìn cửa phòng đóng lại, cỗ hương vị ngọt ngào vẫn còn tràn ngập ở trong phòng.
Cũng chẳng còn tâm trạng dùng bữa, nàng bước vào nội thất mở toang hết các cửa sổ để thông khí.
Phong Bạch Tô thật ra cũng không phải chán ghét nam tử, chỉ là không thích lãng phí thời gian vào phương diện này. Dù sao tới thời điểm nàng cũng sẽ tự cưới phu lang thôi! Nàng cũng không hiểu vì cái gì, Liễu quý quân luôn cảm thấy thân thể nàng có vẫn đề, cách vài bữa lại đưa một đống nam nhân lại đây.
Thật sự làm nàng đối với nam tử tô son điểm phấn ngọt đến phát ngán có chút phiền chán. Vốn là muốn thuận theo tự nhiên, kết quả thành công đem nàng bức đến nông nỗi nhìn thấy nam tử đều nhịn không được nhíu mày.
Phong Bạch Tô có tâm tình tốt đẹp hoàn toàn bị phá hỏng hết!
Nàng liền buồn bực, độc thân có gì không tốt? Làm gì muốn lãng phí thời gian trên người nam nhân? Có thời gian này ngủ một giấc không sướиɠ hơn sao?
–––
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Bạch Tô: Ta độc thân ta vui sướиɠ ta kiêu ngạo! Nam nhân tránh ra!!
Sau này: Là ta nông cạn……