Sợ Xã Hội Bị Buộc Xuyên Tới Tiểu Thuyết Vạn Người Mê

Chương 23: Quen thuộc

Sở Thanh lập tức phủ nhận.

Nghe thấy lời phủ nhận của người đàn ông trong điện thoại, Phong Hạ cười khẽ một tiếng, trong giọng nói lại lạnh lẽo đến vô hạn.

"Được, Sở Thanh, em nhớ cho kỹ lời mình nói, em không thích hắn, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn. Nhớ kỹ, đời này em chỉ có thể thích tôi. Còn những tâm tư khác, tôi cảnh cáo em, tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ."

Nói xong, Phong Hạ không thèm nghe Sở Thanh trả lời mà lạnh lùng cúp điện thoại.

Cả đời này vẫn còn rất dài, hắn có rất nhiều thời gian để dành cho người bạn đời linh hồn của mình.

Chỉ là một tên Đường Mật mà thôi, việc nhỏ như vậy hắn còn lười để trong mắt.

Nghĩ đến chàng trai suốt toàn bộ quá trình đều đội mũ trùm đầu chó không chịu lộ mặt, Phong Hạ hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Trần Tuấn đã tránh sang một bên để không làm phiền hắn nói chuyện điện thoại.

Trần Tuấn thấy vậy, anh ta vô cùng hiểu ý chạy về phía Phong Hạ.

"Phong tổng, ngài có chuyện

gì cần phân phó?"

"Thả người tên Đường Mật đó đi, sau đó cử người theo dõi hắn 24/24."

Sau khi nghe sếp nói, Trần Tuấn vội vàng gật đầu, rất hiệu suất mà lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

Anh ta vừa mới mở miệng kêu người thả Đường Mật thì đã nghe thấy tiếng nói từ trong điện thoại:

"Hừ! Anh nói Đường Mật à, đã được thả từ lâu rồi! Còn cần anh nói sao! Nhưng mà! Sếp của anh cũng quá không có tính người rồi! Một đứa bé ngây thơ vô tội như vậy mà hắn cũng nhẫn tâm bắt nạt cho bằng được! Thật là quá đáng…”

Nghe người đàn ông trong điện thoại không ngừng mắng mỏ sếp, sắc mặt Trần Tuấn co rúm lại, cả người như hóa đá.

Cái quái gì vậy? !

Ngây thơ vô tội? Không có tính người? ? Quá đáng? ? ?

Chẳng lẽ! Đường Mật kia thật sự biết thuật hàng đầu (*) sao? !

Nếu không một người lớn như vậy, nói thay đổi là có thể thay đổi được sao? ! ! (╯‵□′)╯︵┻━┻

"Sao vậy?"

Phong Hạ nhìn thấy vẻ mặt của Trần Tuấn và cách anh ta trả lời điện thoại, có chút nghi hoặc dò hỏi.

"Không có gì đâu, Phong tổng, Đường Mật đã được thả ra. Giờ tôi sẽ kêu tài xế lái xe tới, xin ngài đợi một lát."

Sao Trần Tuấn dám để sếp mình biết hắn đã bị người nào đó mắng một trận qua điện thoại.

Hơn nữa còn là vì chàng trai đội đầu chó nào đó _ (:3 ∠)_

Phong Hạ khẽ gật đầu, sau đó đứng ở cửa bệnh viện chờ tài xế lái xe tới,

Kết quả trong lúc chờ đợi, hắn liền phát hiện, hôm nay, có lẽ, hắn, không nên ra cửa!!!

"A——! Em trai nhỏ đừng chạy!!!"

"Anh trai nhỏ, anh thật xinh đẹp! Chúng ta kết bạn đi ~"

"Người đẹp đừng chạy mà——"

Nghe thấy tiếng động bên tai truyền đến, lông mày Phong Hạ hơi hơi nhíu lại, cũng không có nhìn theo hướng âm thanh phát ra mà chỉ không vui đeo tai nghe vào.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại hối hận.

Trong nháy mắt khi hắn bật nhạc lên, bên tai hình như nghe thấy một âm thanh rất dễ nghe. nhưng lại có phần quen thuộc...

"Tránh ra —!"

Ngay sau đó, hắn lập tức cảm nhận được một cơ thể mềm mại va vào mình. Mà hắn lại theo bản năng kéo cơ thể mềm mại đó vào lòng.

“Bang ——!”

Theo quán tính, cả hai ngã lăn quay xuống đất.

Lúc này Phong Hạ cũng đã nhìn thấy rõ người có cơ thể mềm mại cùng mùi hương thanh mát này rốt cuộc trông như thế nào?

Chỉ thấy đối phương đang mặc áo blouse trắng của bác sĩ, trên mặt đeo khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi lông mày xinh đẹp.

Nhưng đây không phải là trọng điểm!

Trọng điểm là, chàng trai đυ.ng phải hắn này hắn, tóc cậu ấy ... tóc cậu ấy khiến hắn nhìn thấy hai loại màu sắc!