Sợ Xã Hội Bị Buộc Xuyên Tới Tiểu Thuyết Vạn Người Mê

Chương 24: Giảm thọ mười năm

Một loại là màu đậm hơn màu đen trong mắt hắn. Loại màu đen này không giống màu đen đặc vô hồn mà hắn thường thấy, mà là một loại màu đen dường như tràn đầy sức sống.

Mà màu còn lại là một loại màu rực rỡ lại vô cùng tươi đẹp!

Đó là màu sắc mà hắn chưa từng thấy qua!

Loại màu sắc này, cực kỳ chói mắt, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác…

Phong Hạ theo bản năng bóp chặt vòng eo thon gọn của chàng trai, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cậu.

“Cậu …” là ai …

Vì sao hắn lại có thể nhìn thấy màu sắc trên người của thiếu niên này?

Nhưng Phong Hạ còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy chàng trai bị hắn bóp eo đang run rẩy, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên trừng to.

"Sao lại là anh?!"

"Cậu biết tôi?"

Phong Hạ nghe chàng trai nói xong thì hơi ngẩn người.

“Không, không biết, anh buông tôi ra trước đã! Mấy người phía sau đều điên rồi, anh, anh mau buông tôi ra, để tôi đi!"

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của chàng trai, Phong Hạ khẽ cau mày, hắn không muốn buông tay chàng trai, không muốn buông tay chàng trai có thể khiến hắn nhìn thấy màu sắc mà mình vô cùng thích này.

“Nói cho tôi biết, cậu là ai.”

Thấy Phong Hạ không có ý định buông mình ra, chàng trai bực bội lẩm bẩm một tiếng.

Sau đó giơ tay nhẹ nhàng tháo khẩu trang trên mặt ra.

Đó là một khuôn mặt như thế nào nhỉ? Vừa rồi Phong Hạ còn không thèm quan tâm đến việc trong bệnh viện xuất hiện siêu cấp đại mỹ nhân nào đó dẫn đến náo loạn.

Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, hóa ra những lời vừa rồi thật sự không hề phóng đại chút nào.

“Buông ra.”

Phong Hạ vốn đang ôm chặt chàng trai không muốn buông ra, khi đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ đến nghẹt thở của chàng trai, hắn lại theo bản năng nghe lời buông lỏng vòng tay của mình đang đặt trên eo chàng trai.

Ngay khi Phong Hạ buông lỏng tay, chàng trai đã nhanh chóng bỏ chạy như một con nai đầy linh hoạt.

Mà Phong Hạ vừa bị người đẹp mê hoặc lúc này mới tỉnh táo lại.

Hắn đứng dậy định đuổi theo, nhưng lại bị đám người phía sau giống như phát điên đẩy ngã xuống đất, thậm chí còn bị vài người dẫm lên mấy cái.

"A a a a! Người đẹp đừng chạy mà ~"

“Anh trai nhỏ, em muốn sinh khỉ con cho anh ~"



"Hô — hô — hô —"

Đường Mật đeo khẩu trang chạy bán sống bán chết, hiện đang trốn trong một bụi rậm mà thở hồng hộc.

Chàng trai vừa trốn khỏi bệnh viện lại tình cờ đυ.ng trúng Phong Hạ không phải ai khác, mà chính là Đường Mật.

Còn về phần vì sao Đường Mật lại bí mật trốn khỏi bệnh viện? ? ?

Ha hả ha hả! Bạn ngủ một giấc, tỉnh dậy phát hiện xung quanh giường xuất hiện mười mấy khuôn mặt đang nhìn bạn với vẻ mặt si mê cười ngốc, bạn có hoảng hay không? Bạn có sợ hay không? (╯‵□′)╯︵┻━┻

Còn chưa hết! Rõ ràng bạn không có bệnh, nhưng bọn họ vẫn ép bạn nhập viện!!!

Còn chưa hết! Lúc bị ép nhập viện lại vẫn luôn có những kẻ kỳ lạ lẻn vào, đủ loại thổ lộ...〒▽〒

Chuyện này ai có thể nhịn được cơ chứ? Tuyệt đối không ai có thể nhịn được!

Cho nên, Đường Mật nhỏ bé nhát gan lại bất lực tất nhiên đã chọn cách — chạy trốn!

Đáng tiếc chính là! Trong khi đang chạy trốn , cậu bị người phát hiện!

Vì thế, lúc này mới gây ra cảnh tượng cậu bị vô số người điên cuồng "săn lùng". 〒▽〒

A a a, thật là đáng sợ. Cậu không bao giờ muốn ra ngoài nữa đâu, ra ngoài một lần, quả thật là giảm thọ mười năm mà /(T o T)/~~