Trần Tuấn vất vả lắm mới nói nên lời dưới ánh mắt lạnh lẽo của Phong Hạ.
Vậy nên Phong Hạ mới biết, sau khi bị Đường Mật chích điện ngất xỉu, tên nhóc chết tiệt đó đã bị người của hắn đưa đến đồn cảnh sát.
"Phong tổng đừng lo. Tôi đã chào hỏi qua mấy người bạn trong đồn cảnh sát, tuyệt đối sẽ không để cậu ta ra ngoài dễ dàng đâu ..."
Nghe những lời Trần Tuấn nói, Phong Hạ khẽ hừ một tiếng, mặc dù cơn giận đã lắng xuống một chút … nhưng nó vẫn rất lớn.
Hắn thế mà lại bị một kẻ như vậy chích điện ngất xỉu ...
Thậm chí còn bị điện giật sinh ra ảo giác!
Nghĩ tới đây, Phong Hạ khẽ cau mày.
Trước khi hôn mê, dường như hắn đã nhìn thấy một sợi tóc nhô ra từ chiếc mũ trùm đầu chó của chàng trai, màu sắc có chút chói mắt...
Nhưng sau đó Phong Hạ lại nhanh chóng lắc đầu.
Ngoài trừ Sở Thanh, hắn sao có thể nhìn thấy màu sắc trên người người khác được chứ?
Nhất định là hắn đã bị điện giật sinh ra ảo giác rồi.
Nghĩ như vậy, Phong Hạ liền gạt ý nghĩ này sang một bên.
Hắn cởi đồng phục bệnh nhân ra rồi mặc bộ vest do Trần Tuấn chuẩn bị. Sau khi thu dọn một chút, Phong Hạ rời khỏi phòng bệnh.
Tuy nhiên khi rời khỏi khu vực phòng VIP, đi đến hành lang, thang máy, thậm chí cả sảnh bệnh viện đều đã chật kín người!
Nếu không phải xung quanh hắn có vài bảo tiêu che chắn thì e là suýt nữa hắn đã bị nghiền nát thành một miếng bánh nhân thịt rồi!
"Chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người như vậy?"
Tâm trạng Phong Hạ vốn đã không tốt, nay lại càng thêm cáu kỉnh.
"A, Phong tổng, hình như có một mỹ nhân rất xinh đẹp tới bệnh viện."
Lúc Trần Tuấn nói lời này, trong lòng cũng có chút không đồng ý.
Suy cho cùng, một người dù xinh đẹp thì có thể đẹp đến mức nào chứ? Đến nỗi nhiều người vây xem như vậy?
Cho nên a, những người này đúng là một đám chưa từng trải sự đời.
Trần Tuấn tự xưng đã nhìn thấy không ít người đẹp thờ ơ nghĩ.
Phong Hạ cũng có suy nghĩ tương tự.
Trong mắt hắn, người đẹp nhất thế giới chính là Sở Thanh - bạn đời linh hồn của hắn, người mà hắn có thể nhìn thấy được màu sắc.
Mà những người khác trong mắt hắn đều là màu trắng, xám và đen, không có gì khác biệt.
Ngay khi nghĩ đến bạn đời linh hồn của mình, như thể có thần giao cách cảm, hắn nhận được cuộc gọi từ Sở Thanh.
Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, Phong Hạ vốn đang có tâm trạng không tốt khẽ cong khóe miệng lên.
"Alo, Sở Thanh..."
Chỉ là Phong Hạ vui vẻ nhận điện thoại, chưa kịp nói xong thì tâm trạng lại tụt xuống!
"Phong Hạ! Tôi đã nói rồi! Đừng động vào Đường Mật! Tôi không có bất kỳ liên quan gì đến cậu ấy! Anh dựa vào đâu mà đến chỗ cậu ấy! Nếu anh dám làm gì cậu ấy, tôi nói cho anh biết, hợp đồng của chúng ta sẽ tuyệt đối có hiệu lực! Tôi tuyệt đối! Sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh!"
Lời nói lạnh lùng của Sở Thanh như một tảng băng đâm thật mạnh vào người Phong Hạ.
Tuy Phong Hạ chỉ mới biết Sở Thanh một thời gian ngắn, thậm chí còn chưa tiếp xúc với Sở Thanh được mấy lần. Nhưng Sở Thanh trong lòng Phong Hạ lại rất khác biệt, bởi vì hắn vẫn luôn khao khát màu sắc, cho nên... y được hắn công nhận là bạn đời linh hồn của mình.
Đúng vậy, là người bạn đời linh hồn được trời cao ban tặng cho hắn.
"Em thích hắn đến vậy sao?"
Phong Hạ trầm giọng, khàn khàn hỏi.
“Không, tôi không thích cậu ấy.”