Sở Đình đọc tư liệu của Lục Ninh cả nửa ngày trời, thật sự không thể nhìn ra Lục Ninh giống hacker Z ở chỗ nào.
"Hoắc tổng, anh nhìn thấy thiết bị cảnh báo trong túi xách của Lục tiểu thư thật sao?"
Đầu ngón tay Hoắc Tân Ngôn gõ gõ mặt bàn, gật đầu.
Sở Đình nhíu mày, cảm thấy không thể nào.
Hoắc Tân Ngôn liếc nhìn anh ta: "Đọc tiếp đi."
"Ồ, thành tích của Lục tiểu thư không tốt lắm, từ cấp một đến cấp hai đều học ở trường học quý tộc, hồi còn ở tiểu học thì học rất giỏi, còn đứng trong top ba của trường, nhưng sau khi lên cấp hai thì thành tích tuột dốc không phanh thành người xếp cuối lớp. Nhưng điều kỳ lạ là Lục tiểu thư lại nhận được thư trúng tuyển của trường cấp ba Nhất Trung.”
“Nhất Trung là trường cấp ba tốt nhất thành phố A, trường sẽ tuyển chọn ba trăm học sinh có thành tích học tập tốt nhất của toàn thành phố A, những suất còn lại sẽ dựa vào điểm thi chuyển cấp mà chọn, nhưng dựa vào thành tích của Lục tiểu thư thì không nằm trong phạm vi trúng tuyển của trường được.”
“Lúc Lục tiểu thư học lớp mười đã đi làm gia sư, dạy một đứa nhỏ bị tật ở chân đi lại không tiện. Còn lại đều là những hành vi bình thường, Lục tiểu thư cũng không tham gia bất cứ cuộc thi nào liên quan đến máy tính, theo thông tin trên tư liệu có ghi, điểm môn tin học của cô ấy đều rất thấp."
Hoắc Tân Ngôn cụp mắt xuống: "Người còn lại thì sao?"
Sở Đình tiếp tục nói: "Tôi đã điều tra hết những người còn lại trong vòng đu quay rồi, ngoại trừ có hai tuyển thủ thể thao điện tử thì còn lại đều là những gia đình bình thường và mấy đứa trẻ con, không có khả năng xảy ra chuyện này. Tôi cũng đã kiểm tra nhật ký thi đấu và huấn luyện của hai tuyển thủ thể thao điện tử rồi, hoàn toàn không khớp với thời gian chúng ta bị Z tấn công."
Hoắc Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Vậy thì... còn lại duy nhất một mình cô...
Sao anh nhìn nhầm được, đèn tín hiệu trong túi xách cô rõ ràng đang nhấp nháy.
Thật ra trong lòng Hoắc Tân Ngôn cũng không quá tin Lục Ninh là Z, nhưng mà có quá nhiều dấu hiệu chứng minh không khỏi không liên quan đến cô.
Dù như thế nào đi nữa thì Lục Ninh chính là một manh mối đột phá, không phải cô còn có hai người anh trai sao? Nói không chừng chính là một trong hai người anh của cô.
Muốn bắt được Z thì phải xuống tay từ Lục Ninh trước!
Sở Đình lật chồng tư liệu dày cộm trong tay, chợt nhìn thấy điều thú vị.
"Hoắc tổng, hình như hiệu trưởng hiện tại của trường cấp ba Nhất Trung là Thẩm Quảng, là người nắm giữ nhà họ Thẩm."
Hoắc Tân Ngôn nhướng mày: "Thẩm Quảng?"
Người đứng đầu nhà họ Thẩm không ở thủ đô mà chạy tới đây làm gì?
Sở Đình gật đầu: "Vâng, hình như đến đây được ba năm rồi."
"Ba năm?"
Đột nhiên Hoắc Tân Ngôn nghĩ đến gì đó: "Có trùng khớp với thời điểm Lục Ninh nhập học trường Nhất Trung không?"
Sở Đình lại gật đầu: "Trùng khớp! Toàn bộ thư thông báo trúng tuyển trường Nhất Trung đều phải do ông ta ký tên mới được chấp nhận."
Hoắc Tân Ngôn nhíu mày, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Thẩm Quảng sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến thành phố A làm hiệu trưởng, nhất định có gì đó hấp dẫn ông ta.
Lục Ninh cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện trong danh sách trúng tuyển, nhất định có người thêm cô vào.
Mọi chuyện đều trùng hợp vậy sao?
Anh không tin có chuyện trùng hợp đến vậy!
Cho dù Lục Ninh không phải Z thì chắc chắn trên người cô cũng có bí mật khác!
Còn có thể thu hút người đứng đầu nhà họ Thẩm đích thân chạy tới! Còn ở tận ba năm!
Hoắc Tân Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, cong môi nở nụ cười.
Làm Sở Đình sợ sởn tóc gáy.
Xong con bê, Lục tiểu thư sắp gặp xui rồi...
"Điều tra xem Thẩm Quảng bây giờ đang ở đâu."
"Vâng?" Sở Đình không kịp phản ứng lại, chợt nhìn thoáng qua ánh mắt của Hoắc Tân Ngôn mới vội gật đầu: "Vâng!"
Hoắc Tân Ngôn đứng dậy đi ra ngoài.
Nếu đã biết Z ở đây, anh không tin không bắt được người!
(Hết chương)