Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn

Chương 24: Hiểu lầm lớn.

Nhìn thấy hai người đang sững sờ, hiển nhiên vẫn còn đang tiêu hóa.

Lục Ninh cầm cốc sữa lên, đứng dậy, nhìn hai người bọn họ, mỉm cười: "Ba mẹ, chúc hai người ngủ ngon."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Lục Thanh dựa người vào cửa nhìn Lục Ninh đi ngang qua trước mặt.

Lục Ninh cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta, gõ cửa phòng Lục Cảnh Chi nói chúc ngủ ngon, sau đó xoay người trở về phòng.

Lục Thanh nhìn chằm chằm vào cửa, im lặng một lúc lâu, dường như trong lòng anh ta đã bắt đầu sụp đổ......

Thẩm Vân Từ và Lục Tri nhìn nhau chớp chớp mắt, hai người im lặng, không biết nên nói gì.

Bà nhìn thẻ ngân hàng trong tay, sau đó nhìn sang bên kia, cuối cùng quay đầu nhìn về phía cuối hành lang.

"..."

"..."

Thở dài…

"Lão Lục, cái này… Chẳng lẽ là ông cố ý tìm người phát tán tin tức?"

Đầu Lục Tri lắc như trống bỏi.

"Làm sao tôi có thể ngu ngốc như vậy chứ, lỡ đâu con gái biết tin nhà chúng ta nghèo bị dọa rồi chạy mất thì phải làm sao."

Thẩm Vân Từ mở miệng có chút ngây ngô: "Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác khi con gái thấy chúng ta nghèo còn mang theo chút kiên định và vui vẻ nhỉ?"

Lục Tri: "Có phải con bé có chút hiểu lầm về nhà chúng ta rồi không."

Thẩm Vân Từ: "Hiểu lầm này rất lớn có được không! Nghe con gái nói thì có vẻ như nhà chúng ta nợ rất nhiều, hoàn toàn không thể trả nổi khoản vay đó. Khó trách ngày đầu tiên tới con gái tôi lại nhìn thức ăn trên bàn, trang trí trong phòng và quần áo trong tủ có vẻ do dự.

Đây không phải là sợ sẽ gây phiền toái cho chúng ta sao, sợ nhà chúng ta không giàu mà còn làm những việc đó sao!"

Lục Tri không khỏi trầm tư: "Chúng ta đang giả vờ nghèo, nhưng cũng không giả vờ đến mức thái quá như vậy... Chuyện gì đã xảy ra? "

Thẩm Vân Từ đột nhiên tới gần: "Ông nói xem, có phải con trai cố ý…?"

Trước khi bà kịp nói xong, Lục Thanh - người còn chưa vào cửa đã trực tiếp lên tiếng: "Con không có."

Sau đó, anh ta đi về phòng rồi đóng cửa lại.

"..."

Lục Tri nhìn tấm thẻ trong tay Thẩm Vân Từ: "Dù sao trong tình huống này, con gái thật sự đã cho rằng nhà chúng ta rất nghèo, còn là loại vô cùng nghèo."

Thẩm Vân Từ có chút không vui: "Ông nói xem chúng ta có nên trực tiếp nói cho con gái biết tình hình không, chúng ta thật sự không thể để con bé đi làm thêm, mặc dù con bé nói rất đi làm thêm rất dễ dàng, nhưng dù sao cũng là làm việc cho người khác, không thể tránh khỏi việc bị ức hϊếp, bắt nạt, tôi không thể để con gái bảo bối của tôi bị người khác bắt nạt. Bây giờ tôi sẽ đi nói cho con bé biết."

Vừa nói, bà vừa đứng dậy.

Nhưng trước khi Lục Tri kịp kéo bà lại thì bà đi được hai bước đã quay lại.

Quay lại ngồi xuống bên cạnh Lục Tri, nắm lấy cánh tay ông.

"Lão Lục! Tôi luôn cảm thấy rằng Tiểu Ninh sẽ rời bỏ chúng ta."

Lục Tri bị mạch não của bà làm cho sửng sốt, ông không hiểu bà nói vậy có ý gì.

"Hả? Sao bà lại nghĩ vậy?"

"Ông thấy đấy, biết nhà chúng ta nghèo như vậy mà con bé cũng không bị dọa chạy mất mà còn về nhà, bây giờ con bé còn cầm thẻ ra để chúng ta dùng, nếu bây giờ nói với con bé thì chỉ sợ con bé sẽ nghĩ rằng chúng ta là kẻ nói dối trong lúc tức giận sẽ từ chối nhận chúng ta.

Ban đầu, An An bỏ đi là vì nhà chúng ta không đủ giàu.

Nhưng Tiểu Ninh, tôi luôn cảm thấy con bé là người ngược lại, con bé có thể rời đi sau khi biết gia đình mình giàu có, vậy thì phải làm thế nào!"

Lục Tri: "..."

Ông giơ tay lên nắm lấy tay Thẩm Vân Từ, nhẹ nhàng an ủi: "Bà đừng hoảng hốt, Tiểu Ninh sẽ không làm vậy đâu, chúng ta không cần nói toẹt ra như vậy, từ từ ám chỉ cho con bé biết, con bé thông minh như vậy chắc chắn sẽ hiểu."

Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho kế toán tài chính yêu cầu ngày mai bọn họ không cần đến, tránh bị Tiểu Ninh bắt gặp mà không thể giải thích."

"Đúng, đúng, ông mau gọi đi."

Ba mẹ Lục: “Con gái bảo bối, à ừ… chúng ta không cần thoát nghèo, nhà chúng ta vốn dĩ giàu sẵn rồi…”

(Hết chương)